Ác Ma Pháp Tắc

Chương 715: Sư Thứu mới lớn (Đoạn 2)

Nếu như miễn cưỡng thì có thể coi như Đỗ Duy đã gặp qua Sư thứu, năm xưa tại phía nam Bán Giác thành, lúc hắn gặp Vivian, nhưng khi nhìn thấy Sư thứu là lúc bị huyễn yêu thú của Vivian sợ hãi mà biến ra ảo giác.
Ngay cả như thế thì sự hung mãnh của Sư thứu đã khắc sâu ấn tượng trong lòng Đỗ Duy.
Kỳ thực thì… Đỗ Duy đã sớm có tâm tư với chuyện này.
Đó là lúc hắn thành lập tiểu đội trên không Phách Thiên Hổ, hơn nữa còn có tư tưởng đối với tương lai không quân của đế quốc.
Sư thứu ở trên không hung mãnh như thế… Đỗ Duy biết trong lòng đây là một sinh vật thích hợp nhất dành cho kỵ sĩ không trung của thế giới này.
Chúng đủ hung mãnh, lực lượng cũng khá lớn, tốc độ phi hành cũng rất nhanh.
Nhưng khi nghiên cứu về bản tính của ma thú này thì Đỗ Duy rất nhanh chóng bỏ qua mà không hề đắn đo.
Nguyên nhân rất đơn giản, ma thú Sư thứu này trời sinh tính tình tàn nhẫn và giảo hoạt.
Hơn nữa chúng đều sống theo đàn, không hoạt động đơn lẻ nên bắt giữ chúng thì thập phần khó khăn.
Nếu như đối mặt với một đàn Sư thứu thì cả một đám võ sĩ cũng chỉ có chạy chối chết… chứ đứng nói đến chuyện bắt cả đàn trở về.
Đương nhiên, nếu có được thánh giai cường giả tọa trấn thì bắt vài con về cũng không phải là không được… nhưng vấn đề là Sư thứu vẫn còn một đặc tính, đó là khó thuần hóa.
Rất khó, phi thường khó.
Đỗ Duy từ một vài dấu vết xa xưa mà khiến hắn có hứng thú ghi chép: Từ kiếp trước của Đỗ Duy, từ khi hoàng đế Aragon vẫn tại vị đã từng tổ chức một lần đi bắt Sư thứu với quy mô lớn.
Cũng bởi vì Aragon có thực lực cường hãn, có hùng binh khai quốc thân kinh bách chiến… cuối cùng cũng đã thành công bắt về mấy trăm con Sư thứu.
Đỗ Duy đọc được tin tức này liền hiểu bản thân ở kiếp trước cũng có suy nghĩ như vậy, muốn thuần phục chúng để xây dựng không quân. Hơn nữa, sau khi chứng minh được là Sư thứu trưởng thành không thể thuần dưỡng, Aragon muốn bắt những con Sư thứu mới sinh.
Đáng tiếc là toàn bộ những con bị hắn bắt về đều không thể thuần phục, từ những con trưởng thành cho đến những con non, sau khi bị bắt giam vài ngày thì toàn bộ tuyệt thực mà chết – mà ngay cả ma pháp sư của đế quốc cũng không thể giải quyết vấn đề khó khăn này.
Do phần lớn ma thú có thể bị ma pháp sư ký linh hồn khế ước, sau đó làm sủng vật của ma pháp sư… Sư thứu đương nhiên là có thể, nhưng… Sư thứu phải đi một đàn mới có lực uy hiếp.
Chỉ có ma pháp sư mới điều khiển được ma thú, binh lính bình thường thì không có cửa.
Cũng không thể để cho toàn bộ ma pháp sư
"đổi nghề"
làm kỵ binh trên không.
Sinh vật hung mãnh như vậy, tại khu đầm lầy phía nam được công nhận là bá chủ.
Mà những người sinh sống tại khu đầm lầy phía nam có một tập tục, đó là rất nhiều chiến sĩ địa phương, ở ngay trên vũ khí của mình, như trường kiếm hay khiên chắn thường khắc hoa văn hình Sư thứu.
Nếu thư ngươi sống tại phương nam, thấy có người mang trường kiếm và khiên có đồ án trên thì ngươi nhất định phải tôn trọng họ. Bởi vì theo tập tục của khu đầm lầy phương nam, những người có tư cách lưu lại dấu hiệu đó đều là võ giả, đã từng chân chính cùng đàn Sư thứu trải qua quá trình sinh tử quyết chiến. Những người còn có thể trở về thì đều là cao thủ.
Mà tại phương nam, sau khi gặp một đoàn Sư thứu mà còn có thể may mắn sống sót trở về thì đều được coi là có thực lực để thể hiện!
Sở dĩ hiện tại Đỗ Duy rất hứng thú đối với Sư thứu là vì một nguyên nhân khác. Cái tên trẻ tuổi Kakalot đặc biệt này sinh sống nhiều năm tại khu đầm lầy phía nam… mà hắn lại chình là kẻ có tư cách khắc đồ án hình Sư thứu trên vũ khí.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
- http://truyenfull.vn
Tại các trận đấu trước, trong vòng loại thì Kakalot ngay cả vũ khí cũng không dùng đến, dùng đôi tay trần đánh bại đối thủ. Mà tại trận bán kết, vũ khí hắn sử dụng là một cây đoản mâu (giáo ngắn) và một tấm chắn… điều đặc biệt ở đây là trên mặt tấm chắn có khắc đồ án hình một con Sư thứu đang bay lên.
Đỗ Duy nhìn quanh căn phòng một chút rồi đột nhiên lẩm bẩm:
- Đã đến giờ… Hy vọng tên tiểu tử này cũng… đến muộn. Ta không thích những tên gia hỏa (một cách gọi coi thường người khác) tuân thủ thời gian.
Trong lúc Đỗ Duy vừ ngắt lời, bên ngoài đại viện liền truyền tới thanh âm thô lỗ của lão bộc:
- Deron! Có người tìm ngươi.
Kẻ được lão bộc mang đến đùng là tuyển thủ thần bí kia… Kakalot.
Do kiếp trước có thịnh hành một bộ truyện tranh nên… Đỗ Duy rất có cảm tình với tên Kakalot trẻ tuổi này.
Nhìn người mới tới có vẻ rất lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên vài tia nóng nảy, bất an. Đỗ Duy liền cười một cách hiền hòa:
- Trong phòng còn một cái ghế, ngươi tùy tiện ngồi xuống đi, không phải khẩn trương.
Deron nhíu mày liếc nhìn Đỗ Duy. Đương nhiên, gã Kakalot được gọi tới là chủ ý của Đỗ Duy… và trước đó cũng không nói qua với Deron.
- Đại nhân!
Kakalot cũng không ngồi xuống mà quỳ gối hành lễ đối với Đỗ Duy. Đỗ Duy để ý thấy đây là một loại lễ của bình dân yết kiến quý tộc mà không phải của kỵ sĩ.
- Sao ngươi không dùng lễ của kỵ sĩ?
Đỗ Duy cười nói.
- Vì ta không phải là kỵ sĩ, không có danh hiệu, cấp bậc kỵ sĩ.
Thanh âm Kakalot không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
- Tại sao không có danh hiệu kỵ sĩ?
Nụ cười của Đỗ Duy vẫn bình thản:
- Thực lực của ngươi hoàn toàn có thể thi đỗ danh hiệu kỵ sĩ.
Kakalot trầm mặc!
Tướng mạo của hắn rất thanh tú, chỉ là màu da có chút ngăm đen, tóc rối như rơm. Điều này… khiến Đỗ Duy nhớ lại ký ức tuyệt với về bộ truyện
"Ngọc rồng"
.
Kakalot mím chặt đôi môi mỏng. Đỗ Duy thấy rằng gã thanh niên này đang suy nghĩ là nên nói thật hay không.
- Nói thật!
Đỗ Duy chậm rãi nhắc nhở đối phương:
- Chắc ngươi đã biết thân phận của ta. Đây cũng không phải là một chuyện xấu, ta hy vọng ngươi hiểu rằng hiện tại đang có một cơ hội đặt trước mặt của ngươi. Ngươi có thể nắm được hay không là do ta có vừa lòng hay… Ta thích những kẻ thành thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận