Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 100: Đây chính là chuyện vui bất ngờ?

Nơi chiếc thuyền bay rơi xuống, khói bụi mịt mờ, chiếc mặt nạ của Sở đà chủ vỡ vụn, ngay cả thuật biến hình cũng chẳng màng duy trì, lộ ra diện mạo thật, chính là Lý thái thú!
Cánh tay trái của ông ta đang rỉ máu, đung đưa theo quán tính, hiển nhiên là đã phế rồi.
Mạnh Cảnh Chu tiếp đất, không hài lòng với kết quả này: "Nếu có thêm một chiếc thuyền bay nữa thì tốt rồi."
Sở đà chủ hít sâu một hơi, vừa muốn buông vài câu thoại hợp với hoàn cảnh, thì bỗng nhiên ho khan, máu bắn lên khóe mắt: "Khói này có độc!"
Sở đà chủ vội vàng nín thở, trong lòng bùng bùng lửa giận, quả không hổ là sự kết hợp của ‘Ma Chủng Trời Sinh và ‘Ma Đạo Giáng Thế’, trước tiên dùng Cấm Linh Trận để giam cầm mình, sau đó dùng thuyền bay để nện người, trên thuyền bay chứa thuốc nổ dùng để mở núi, sau khi thuốc nổ kết thúc, trong khói còn có độc.
Cả hai tên bọn nó đều mưu ma chước quỷ, xong chiêu này lại bày trò khác!
Ban đầu, Sở đà chủ còn nghi ngờ Lục Dương là tên gian tế được Chánh Đạo cử đến, thấy Nghịch Thọ Nguyên Trận hại người lợi mình nên mới phá hoại, là Giáo chủ đã nhìn lầm người, bây giờ nhìn thấy kế liên hoàn này, ngay cả khi Lục Dương nói mình là gian tế của Chánh Đạo, ông ta cũng không tin!
Thuyền bay rơi xuống làm hỏng Cấm Linh Trận, linh lực của Sở đà chủ được khôi phục, nhưng ông ta phải dời một phần linh lực để kiềm chế chất độc đã thấm vào cơ thể!
Nếu là lúc thường ngày, ông ta chỉ cần vài nhịp thở là có thể ép chất độc ra ngoài, nhưng vào lúc này, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tuyệt nhiên không cho ông ta thời gian!
Mạnh Cảnh Chu vận chuyển công pháp, cơ thể biến thành màu đồng điếu, như mãnh hổ xuống núi, gầm rú trong chốn sơn lâm.
"Hám Thiên Lục Thức!"
Đây là chiêu thức bí truyền của Tam Trưởng Lão, Mạnh Cảnh Chu chỉ học được phần da lông.
Huyết khí trào dâng, từng quyền tung ra, kình lực bộc phát, một quyền chồng lên một quyền, sóng khí ồ ạt, tất cả đều nhắm vào mặt của Sở đà chủ.
Dù Sở đà chủ bị thương đến mức nào, thì ông ta vẫn là Kim Đan Hậu Kỳ, ông ta chỉ dựa vào một tay đã chặn đứng hai tay vung quyền của Mạnh Cảnh Chu.
Lục Dương giống như một tên thích khách, tay cầm kiếm Thanh Phong, im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ở phía sau Sở đà chủ, nhưng phản xạ của ông ta lại vô cùng nhạy bén, chân phải đá về phía sau, một lần nữa đá Lục Dương bay ra xa.
Man Cốt xuất hiện ở hướng Lục Dương bị đẩy lùi, y túm lấy đôi chân của Lục Dương, đứng tại chỗ xoay một vòng, rồi ném Lục Dương trở về.
Toàn bộ cơ thể Lục Dương giống như một thanh kiếm sắc bén, kiếm Thanh Phong chẻ toạc không khí, chĩa thẳng vào cổ của Sở đà chủ!
Sở đà chủ đánh bay Mạnh Cảnh Chu bằng một chưởng, đột ngột xoay người, cùng lúc dùng sức ở khuỷu tay và đầu gối, kẹp chặt kiếm Thanh Phong có khí thế sắc không thể cản!
Một tí huyết mạch của Man Tộc Thượng Cổ được kích hoạt, vóc dáng của Man Cốt trực tiếp lớn thêm một vòng, xương cốt cùng lúc vang lên tiếng ‘răng rắc’, cơ bắp cuồn cuộn, như một con voi hung tợn, xông về phía trước với khí thế dời núi lấp biển!
Sở đà chủ cười lạnh một tiếng, dù đối phương có mạnh hơn nữa, thì còn có thể mạnh hơn người ở giai đoạn Kim Đan Hậu Kỳ như ông ta sao?
Nào ngờ, ngay vào lúc Man Cốt sắp tông vào Sở đà chủ, y thoáng lật lòng bàn tay, một số que tre sắc bén được ném ra, ném về phía mắt của Sở đà chủ.
Sở đà chủ nhắm mắt quay đầu, tránh khỏi que tre.
Phía sau lại xuất hiện một loạt que tre, Sở đà chủ nghe thấy tiếng động, vận chuyển Kim Đan, tạo ra một lớp màng mỏng màu vàng trên bề mặt cơ thể, chặn đứng cuộc tập kích của que tre.
Ông ta quay đầu nhìn lại, phát hiện ra rằng que tre không phải do người ném ra, mà là được tự động phóng ra từ trận pháp.
Đây chính là trận pháp tự động xiên thịt mà Lan Đình nghiên cứu, công suất tối đa.
Lục Dương để Lan Đình giúp đỡ trong góc khuất, như vậy có thể gây áp lực kép lên tâm lý và cơ thể của Sở đà chủ.
"Bọn bây đều phải chết!" Sở đà chủ lấy ra một cây cờ màu đỏ tươi từ nhẫn trữ vật, cây cờ như thể được ngâm trong máu tươi, hết sức quái dị, cùng với sự xuất hiện của cây cờ màu đỏ tươi, nhiệt độ ở xung quanh cũng giảm xuống vài độ.
Sở đà chủ nhổ ra một ngụm máu, cờ đỏ tươi nhuốm máu của chủ nhân, càng toát thêm sự quỷ dị, nhóm người Lục Dương loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của ma quỷ!
"Có thể dùng vũ khí chính thống một chút hay không, suốt ngày làm mấy thứ quỷ dị như vậy!" Lục Dương khạc ra một cục đờm lẫn máu, ánh kiếm chớp nhoáng, như rồng bơi về biển, sử dụng pháp thuật Súc Địa, di chuyển nhanh như bay dưới lòng đất, đột nhiên chui lên từ dưới chân Sở đà chủ!
Sở đà chủ lùi về sau một bước, cây cờ lớn và thanh kiếm sắc bén va chạm, phát ra tiếng ‘leng keng’ của kim loại, Lục Dương múa kiếm uyển chuyển, hoặc nhanh hoặc chậm, linh động khôn cùng.
Hám Thiên Lục Thức lại tái hiện, Mạnh Cảnh Chu gấp rút đến hỗ trợ, quyền thủ Chấn Thiên, kịch liệt mà tung ra vài đường quyền nện vào cán cờ, suýt nữa thì đã làm rối thế trận của Sở đà chủ.
Một cây thô to từ trên trời giáng xuống, Man Cốt gào thét, ôm cái cây khổng lồ đập về phía Sở đà chủ!
"Hoả Long Phù!" Một tiếng quát nhẹ vang lên trong rừng, Lan Đình lấy máu làm mực, cấp tốc vẽ ra một tấm phù.
Rồng lửa màu đỏ son nhe răng múa vuốt, không khí trở nên rực cháy, làm nhòa đi không khí quỷ dị do cây cờ màu đỏ tươi mang lại.
"Còn có người thứ tư!" Sở đà chủ trừng to mắt, nghiến răng nghiến lợi, Lục Dương, cái thằng phản phúc này thật sự đã chuẩn bị rất kỹ càng.
"Định Phong Ba!" Sở đà chủ hai tay nắm chặt cán cờ, thình lình cắm xuống đất, hét lớn một tiếng, sóng âm và sóng khí cuộn trào, tông ngã ba người họ, dội tan mất rồng lửa!
Sở đà chủ đã phát cuồng rồi, hai mắt đỏ như máu, nếu không phải từ đầu bị thuyền bay nện hết một phen, lại phải chia linh lực ra để kiềm chế kịch độc, làm sao có thể bị động như vậy!
Ông ta chợt nhảy vọt lên, dùng cán cờ đâm về phía Man Cốt đang nằm trên mặt đất, Man Cốt vội vàng tránh né, nhưng đã quá muộn, chỉ di chuyển được nửa người, thì đã bị cán cờ đâm xuyên qua xương bả vai.
Răng của Man Cốt rỉ máu, không kêu đau đến một tiếng!
Man Tộc Thượng Cổ không ngại đau đớn, cũng chả sợ cái chết!
Sở đà chủ quấn lấy không tha, còn muốn bồi thêm một cẳng, đạp nát đầu của Man Cốt, Mạnh Cảnh Chu tận dụng cơ hội, ném ra một pháp khí, giận dữ quát một tiếng, pháp khí nổ tung, Sở đà chủ đứng không vững trên một chân, trực tiếp bị thổi bay, Man Cốt bị cắm vào mặt đất, lại không bị sao cả.
Trên tay của Mạnh Cảnh Chu có khá nhiều pháp bảo, nhưng cấp bậc quá cao, dù là điều khiển hay là tự nổ, đều không thể làm được.
Sở đà chủ đạp vỡ một tảng đá lớn, mượn lực xông trở lại, thuận đường rút ra cây cờ lớn, muốn quét ngang Mạnh Cảnh Chu.
Kiếm Thanh Phong không sai không lệch mà xuất hiện ngay trước mặt Sở đà chủ, đánh bật cây cờ lớn, một lần nữa, Lục Dương và Sở đà chủ quấn lấy nhau mà đánh.
Lục Dương thi triển pháp thuật Thành Thốn đến mức lô hỏa thuần thanh, mỗi khi Sở đà chủ sắp đánh trúng Lục Dương, hắn liền trực tiếp thu nhỏ, né được đòn công kích, làm cho Sở đà chủ giận đến nghiến răng nghiến lợi."
"Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt chấn chỉnh cờ trống, tấn công một lần nữa, Lan Đình vẽ bùa bằng cả hai tay, hai con rồng nước và lửa bay vọt lên không, cuốn lấy nhau mà bổ nhào về phía Sở đà chủ.
Sở đà chủ không thể chịu đựng được sự nhục nhã này nữa, cán cờ cắm trên mặt đất, mặt cờ phất phơ theo gió, như sóng trong biển cả, tiếng ma khóc quỷ gào vọng ra từ mặt cờ, làm rối loạn tâm trí của mọi người.
“Quỷ Mị Loạn Tâm!”
Tiếng quỷ mị có ma lực không thể miêu tả, trực tiếp làm cho bốn người họ chôn chân tại chỗ, bốn người họ đều cảm thấy cơ thể bị quỷ mị quấn lấy, không thể di chuyển.
Lòng của Mạnh Cảnh Chu chợt căng thẳng, muốn hét lên, nói với mọi người rằng đây là ảo giác, nhưng hắn ta không chỉ không thể di chuyển, mà ngay cả nói cũng nói không lên lời.
Sở đà chủ cười ha hả, đây là chiêu cuối của ông ta, vốn không muốn sử dụng, vì trông có vẻ mất giá, nhưng ông ta bị bốn tên oắt này đẩy vào tình huống cấp bách, không màng đến việc giấu lá bài tẩy, phải giết bốn người họ để gột rữa nổi nhục trước đây!
“Phá.”
Kiếm Thanh Phong từ trên trời giáng xuống, nhanh như tia chớp, Sở đà chủ còn chưa kịp phản ứng, đã bị đâm xuyên thủng đầu.
Sở đà chủ không thể tin vào mắt mình khi nhìn vào Lục Dương, ông ta thấy đôi mắt của Lục Dương trong veo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt mang nét mỉa mai, không ngờ lại hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh!
"Làm sao mà ngươi vẫn có thể di chuyển... Điều này không thể nào...” Sở đà chủ nằm ngửa trên đất, thất khiếu chảy máu.
Lục Dương nhắm chuẩn vào Đan Điền của ông ta, rồi bồi thêm một kiếm, cắt nát Kim Đan của Sở đà chủ, như vậy mới đảm bảo rằng ông ta đã chết.
Lục Dương không có hứng thú đi nói với một người chết rằng, đây là công pháp Minh Tâm Kiến Tánh Quyết mà hắn tự sáng tạo ra dưới sự chỉ bảo của đại sư tỷ. Công pháp này giúp hắn giữ vững chủ tâm, nhìn thấu bản chất của sự vật.
Hắn vừa mới bắt đầu tu luyện, vẫn chưa đạt đến cảnh giới nhìn thấu bản chất của sự vật, nhưng không bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh và mộng cảnh của những tu sĩ có cảnh giới cao hơn bản thân một bậc thì không có vấn đề gì.
Tuần Sát Sứ do chút việc vặt làm trễ thời gian, lúc này mới từ quận Lâm đến đây, vừa vượt qua đỉnh núi Tùng Sơn, đứng ngoài chiến cuộc, bèn thấy được Lục Dương một kiếm đâm chết Sở đà chủ.
Ông ấy nhớ lại lời của Sở đà chủ “Có chuyện vui bất ngờ cho người xem” “Lục Dương, tín đồ vừa mới được tuyển là tài năng hiếm có, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu xuất sắc trong lễ Thái Xuân”.
“Đây chính là chuyện vui bất ngờ mà Tiểu Sở đã nói?”
Tuần Sát Sứ đã sống được một trăm năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện vui bất ngờ như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận