Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1093: Phủ thành chủ loạn (2)

Thực lực của đối phương ở trên mình.
Đối phương báo lên một tên mà Đoàn thành chủ chưa từng nghe nói qua:
- Vô Tình giáo, Ô Lôi.
- Thật đúng là Vô Tình giáo các ngươi!
Đoàn thành chủ cảnh giác nhìn chằm chằm Ô Lôi, lặng lẽ chạm vào nhẫn trữ vật, lấy ra một cây Hồng Anh thương.
- Xem ra các ngươi chia binh hai đường, một phương đi cứu người, một phương đến ngăn chặn ta!
Ô Lôi nhẹ nhàng lắc đầu, bình thản nói:
- Cứu người bất quá là che giấu, mục đích của chúng ta chuyến này, là muốn giết ngươi!
- Gan thật lớn!
Hồng Anh thương như là long đằng cửu thiên, mũi thương lóe ra ánh sáng nóng bỏng, liệt diễm ngập trời.
Mặc dù hắn là Luyện Hư kỳ, nhưng hắn hiện tại có chiến lực Hợp Thể kỳ, không sợ người Vô Tình giáo tên là Ô Lôi này.
Hai tay Ô Lôi khẽ nhếch, đầu ngón tay toát ra từng tia từng tia điện, tạo ra Cuồng Lôi phong bạo trong mật thất nhỏ hẹp!
Phốc!
Đoàn thành chủ ở vào trung ương của sấm chớp mưa bão, lôi đình tứ ngược, Hồng Anh thương còn chưa đâm chọt đến người Ô Lôi, liền bị điện giật không thể khống chế mình, trường thương ầm một tiếng rơi xuống đất.
- Đoàn thành chủ không biết ở giữa Hợp Thể kỳ vẫn có phân chia cao thấp à?
Lúc Ô Lôi nói lời này không có chút giễu cợt nào, nhưng kết hợp hoàn cảnh bây giờ, ý trào phúng càng đậm.
- Cái này sao có thể!
Đoàn thành chủ bị điện giật thân thể run lên, ngay cả khí lực nắm tay cũng không có, không thể tin nhìn Ô Lôi.
Coi như Hợp Thể kỳ có phân chia cao thấp, cũng không nên một chiêu phân ra thắng bại chứ, mới thi triển sấm chớp mưa bão, thế mà toàn bộ công kích đều đi vào nhược điểm của hắn.
- Cái này có cái gì không thể nào?
Một giọng nói không thể quen thuộc hơn được vang lên sau lưng Ô Lôi.
- Văn Võ?!
Đoàn thành chủ trừng to mắt, nhìn nhi tử Đoàn Văn Võ đi ra từ sau lưng Ô Lôi.
- Ngươi là nội ứng của Vô Tình giáo? !
Mật thất tồn tại, nhược điểm của mình, nếu như nói đây hết thảy đều là nhi tử mật báo, vậy liền đều nói thông.
Đoàn Văn Võ nhìn phụ thân bất động dưới đất, cười nói:
- Ta còn không có chân chính gia nhập Vô Tình giáo, sau khi giết ngài, ta mới xem như một thành viên của Vô Tình giáo.
Muốn gia nhập Vô Tình giáo, cần giết chết người thân nhất của mình.
Mà người thân nhất của Đoàn Văn Võ, là phụ mẫu.
Nhưng hắn tu vi quá thấp, coi như Đoàn thành chủ đứng ở chỗ này để hắn giết, hắn đều không đả thương được một cọng tóc gáy của Đoàn thành chủ, Đoàn Tu thân là thành chủ, có bảo mệnh pháp bảo triều đình ban cho.
Cho nên hắn cần mời cao tầng Vô Tình giáo xuất thủ.
Cao tầng Vô Tình giáo sẽ không vô duyên vô cớ trợ giúp hắn, vì thế, hắn hứa hẹn có thể giúp một tay mở ra kho bảo tài của Diệp thành, mặc cho Ô Lôi lấy dùng.
- Vì cái gì!
Con mắt Đoàn thành chủ vằn vện tia máu, cố gắng đối kháng lôi đình tứ ngược trong cơ thể.
- Vì cái gì? Ngươi còn có mặt mũi hỏi vì cái gì!
Đoàn Văn Võ nghe được vấn đề này, giống như xúc động sợi dây nào đó, thần sắc điên cuồng.
- Ngươi đã không có vận dụng đặc quyền cùng tông môn tiến hành trao đổi ích lợi, để ta tiến vào tông môn siêu phẩm, tông môn nhất phẩm, cũng không cho ta hưởng dụng bảo vật trong kho bảo tài, tăng trưởng tu vi, dẫn đến ta năm nay hai mươi lăm tuổi, tu vi còn dừng lại tại Kim Đan kỳ!
- Ta là con trai thành chủ, ngươi thế mà cả một lần đặc quyền cũng không có dùng qua cho ta!
- Mẫu thân cũng chỉ an ủi ta, nói ta trời sinh không thích hợp tu luyện, có thể đi con đường làm quan.
- Đi con đường làm quan đi con đường làm quan đi con đường làm quan, là để ta trở nên cứng nhắc giống như ngươi như vậy sao!
- Các ngươi có suy nghĩ qua cảm thụ của ta hay không!
- Đã đặt tên cho ta là Văn Võ, võ ở nơi nào!
Hai mươi lăm tuổi Kim Đan kỳ, thiên phú tu luyện không chậm, nhưng đây cũng không phải là kết quả Đoàn Văn Võ tu hành, mà là kết quả Đoàn thành chủ lợi dụng tích súc của mình trợ giúp nhi tử tăng lên.
Đây đã là cực hạn, tư chất Đoàn Văn Võ quá kém, nếu tiến thêm một bước, cần có thiên tài địa bảo không phải Đoàn thành chủ có thể lấy ra.
- Trao đổi ích lợi, tổn hại chính là lợi ích của bách tính Diệp thành, kho bảo tài là vật liệu của triều đình, không phải vì vật cá nhân của phụ thân, ta như thế nào cho ngươi...
- Đủ rồi, ngươi đừng nói nữa!
Đoàn Văn Võ giận dữ.
- Ngươi đã nhất định phải bưng giá đỡ thành chủ không thả, vậy đừng có trách ta vô tình.
Bên trong Vô Tình giáo có phương pháp tăng lên tư chất, cần lấy tâm huyết người nhà làm thuốc dẫn.
Tu vi người nhà càng cao, hiệu quả của thuốc dẫn lại càng tốt.
Phụ thân là tu sĩ Luyện Hư kỳ, hắn có thể thoát biến thành thiên tài song linh căn!
- Văn Võ...
Con mắt Đoàn thành chủ mông lung, nhìn thấy Đoàn Văn Võ xa lạ, trong đầu hiện lên một vài bức hình tượng: Nhi tử xuất sinh, ê a học nói, học được đi đường, leo cây lấy tổ chim, bị tiên sinh đánh tay, khóc học thuộc lòng, khảo thí linh căn, dẫn khí nhập thể..... Con cái thật tốt, làm sao biến thành bộ dáng này rồi?
Đoàn Văn Võ nhìn thấy phụ thân hiện ra bộ dạng này, ngữ khí bỗng nhiên hoà hoãn lại, thở dài nói:
- Cha, ta rất yêu ngươi cùng mẫu thân, nhưng ta càng muốn mạnh lên, vì thế không thể không hi sinh các ngươi, hi vọng các ngươi có thể hiểu được cho ta.
- Chân Quân, làm phiền ngài xuất thủ!
Đoàn Văn Võ bái một cái với Ô Lôi, trong mắt lóe lên sát ý.
- Cha mẹ của ta, còn có tất cả mọi người phủ thành chủ, xin ngài đều giết đi!
Nếu triều đình biết được hắn gia nhập Vô Tình giáo, tất nhiên sẽ coi đây là manh mối tiến hành truy tra, hậu hoạn vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận