Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1193: Chiến thắng Vô Địch Anh (1)

Chưởng Trung Hương Trấn của Lục Dương bởi vì liên tiếp đánh vỡ Trượng Lục Kim Thân cùng Chưởng Trung Hương Trấn của Vô Địch Anh, cũng dần trở nên trong suốt, Vô Địch Anh lúc này mới có thể thấy rõ Lục Dương bị đại thủ năm chặt đang làm gì. Động tác Lục Dương không có gì không giống bình thường, nhưng Vô Địch Anh liếc mắt một cái đã thấy ngay hành vi của Lục Dương. Lục Dương đang thi triển Lục Dương Tượng Hình quyền, cứ như vậy, hẳn có thể càng nhanh chóng khôi phục tinh thần lực từ nhục thân bên kia! Vô Địch Anh xác thực kỹ pháp tinh diệu tuyệt luân, mỗi một chiêu đều thi triển vừa đúng, liên hệ giữa chiêu thức và chiêu thức cũng cực kỳ mềm mại, tìm không được sơ hở.
Nhưng về chiêu thức cùng chiêu thức điệp gia, sức tưởng tượng vẫn kém hơn Lục Dương một bậc.
Vô Địch Anh căn bản nghĩ không ra còn có loại đấu pháp này.
Chiêu thức của Vô Địch Anh bị phá, Lục Dương lại nắm giữ càng nhiều tinh thần lực, khi đối mặt Vô Địch Anh liền rơi vào hạ phong.
Bàn tay lớn mở ra, Lục Dương nhảy ra từ bên trong Chưởng Trung Hương Trấn, một quyền nện vào trên mặt Vô Địch Anh, lực đạo lớn, trực tiếp đập Vô Địch Anh bay rớt ra ngoài. ...
- Mẹ nó, đánh mình thật tốn sức, may mắn đầu óc Vô Địch Anh không hiệu nghiệm. Liên tiếp bộc phát, Lục Dương đều suýt nữa chống đỡ không nổi.
Chuẩn xác mà nói Vô Địch Anh cũng không có đầu óc, nó là trạng thái mạnh nhất trên lý luận của Lục Dương.
Chỉ bất quá loại lý luận này giới hạn ở phía trên chiêu thức, mặc dù biến báo tính cũng rất cao, nhưng vẫn không như Lục Dương.
Đây là biện pháp Lục Dương lâm thời nghĩ ra khi chiến đấu đến một nửa, Vô Địch Anh lại thế nào sẽ biến báo, cũng không linh hoạt đa dạng như Lục Dương, chứng cứ rõ ràng nhất chính là Vô Địch Anh nhìn thấy một màn này ngây ngẩn cả người một nháy mắt, căn bản không phản ứng kịp.
Mà trạng thái mạnh nhất trên lý luận cũng không cùng cấp với thực tế, Vô Địch Anh có thể thi triển chính là lực lượng nó có, nhưng Lục Dương khác biệt, Lục Dương còn có thể mượn dùng lực lượng bản thể.
Biến hóa không như mình, mượn lực không như mình, đây chính là hai nhược điểm lớn của Vô Địch Anh.
Loại đấu pháp này nếu lại đánh không lại Vô Địch Anh, Lục Dương đều muốn dứt khoát dùng Bất Hủ tiên tử Tượng Hình quyền, đánh cho Vô Địch Anh hoa rơi nước chảy.
Dù sao Bất Hủ tiên tử cũng sẽ không cấp lực lượng cho Vô Địch Anh, Vô Địch Anh không dùng được tiên tử Tượng Hình quyền.
Một bước yếu từng bước yếu, Vô Địch Anh chịu một quyền này lại lần nữa mất đi tiên cơ, nó cũng muốn thi triển Lục Dương Tượng Hình quyền, từ đó thu hoạch được năng lực nhanh chóng khôi phục tinh thần lực, nhưng Lục Dương căn bản không cho nó cơ hội.
Kiếm đạo, pháp thuật cùng nhau sử dụng đánh Vô Địch Anh liên tiếp bại lui, khí tức một suy lại suy.
Oanh !
Lục Dương lại lần nữa đánh bay Vô Địch Anh, đụng gãy cây cột trong đại điện.
Lục Dương thừa thắng xông lên, nào có thể đoán được Vô Địch Anh giống như thấy được bại cục của mình, phóng ra một bước về phía trước, hư không tiêu thất không thấy.
Con ngươi Lục Dương hơi co lại, một nháy mắt đã kịp phản ứng Vô Địch Anh thi triển chính là pháp thuật gì.
- Chỉ xích thiên nhai? !
Đây là thần thông không gian thứ nhất Lục Dương học được, có thể ngẫu nhiên truyền tống mình đến vách núi nào đó. Chỉ bất quá bởi vì tính ngẫu nhiên quá mạnh, Lục Dương gặp nguy hiểm có những biện pháp khác giải quyết, không cần dùng một chiêu này, học được vẫn đặt qua một bên cho nó hít bụi.
Không nghĩ tới, mình không dùng, Vô Địch Anh liền dùng pháp thuật này chạy trước.
Trước đó Vô Địch Anh bị Bất Hủ tiên tử hàng phục không dùng, là bởi vì Bất Hủ tiên tử quá mạnh, Vô Địch Anh không kịp thi triển.
Nhưng Lục Dương và Vô Địch Anh không kém nhiều, bên trong chiến đấu rất dễ dàng cho Vô Địch Anh cơ hội chạy trốn.
- Đừng tưởng rằng như thế thì có thể chạy trốn được! Chỉ xích thiên nhai!
Mặc dù nói vị trí vách núi là ngẫu nhiên, nhưng Vô Địch Anh chung quy là một bộ phận của Lục Dương, Vô Địch Anh ngẫu nhiên ở đâu, Lục Dương sẽ ngẫu nhiên ở đó.
Chân thân Lục Dương bước ra một bước, cũng biến mất trong không gian tỉnh thần.
Đều chạy ra thân thể, vậy không cần dùng linh hồn thể đánh nó.
E...
- Ừm? Đây là đâu?
Sau khi Lục Dương bước ra một bước, phát hiện xung quanh đen kịt một màu, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy chân trời chỉ còn lại một khe hở.
Hắn đứng trên một bệ đá lồi ra trên vách núi cheo leo, bên cạnh bệ đá có một hang động.
Trực giác nói cho Lục Dương, Vô Địch Anh trốn ở chỗ sâu hang động. Lấy Tam Vị Chân Hỏa chiếu sáng hang động, bên trong mạng nhện trải rộng, còn có vô số con dơi treo ngược ở đỉnh động, bị chân hỏa làm giật mình, phần phật một chút đều bay hết ra ngoài, giống như một đám mây đen.
Chỗ sâu của hang động có một tấm bia đá.
Lục Dương nghiêm túc nhìn qua bia đá, bi văn có đại ý là nói chủ nhân lưu lại bi văn là một vị đại năng tu tiên, hắn ở đây bế quan xung kích tầng thứ càng cao, đáng tiếc xông quan thất bại, thân tử đạo tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận