Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1197: Mất mặt

- Sư huynh, uy lực mấy chiêu này của ngươi đều thật lớn. Lý Hạo Nhiên đang ở hình thái hỏa nhân chậm rãi thổi phồng, biến thành dáng vẻ lúc đầu. Hắn biết tại thời điểm tối hậu quan đầu, Lục Dương sư huynh thu tay lại, bằng không hắn không chết cũng sẽ trọng thương. Lý Hạo Nhiên nhớ kỹ lúc đi Đông Hải, mình và Lục Dương sư huynh chênh lệch còn không có lớn như thế, làm sao lần này chân ướt chân ráo đánh một hồi, chênh lệch trở nên lớn như vậy. Thời điểm chiến đấu hắn thi triển mấy chiêu, đều cảm thấy coi như không thể đánh bại Lục Dương sư huynh, cũng có thể để hắn lâm vào khổ chiến. Nhưng sự thật lại tương phản, mấy chiêu kia đều bị Lục Dương sư huynh dùng bạo lực phá giải.
Lục Dương chậm rãi thở ra một hơi, giống như đang nhớ lại trải nghiệm của đoạn đường này, cảm khái nói:
- Nguyên Anh của ta rốt cục nghe lời. Không uổng công hắn bị Vô Địch Anh khi dễ một đường, hiện tại rốt cục có thu hoạch, bất kể chiêu thức gì đều có thể gấp bội, quá đã nghiền.
Lý Hạo Nhiên trầm mặc.
Thì ra Nguyên Anh của sư huynh ngươi vẫn luôn không bị khống chế sao?
- Lý sư đệ ngươi cũng rất khá, nếu đổi thành Nguyên Anh kỳ khác, đều không tiếp nổi hai chiêu của ngươi.
Lục Dương nói lời này cũng không phải lấy lòng, mà là lời nói thật. Lý Hạo Nhiên cười khổ lắc đầu:
- So với sư huynh ngươi thì vẫn kém xa. Sau khi chiến đấu kết thúc, hai người thi triển chủng thụ quyết, lại vận chuyển núi đá, thay đổi tuyến đường dòng sông, khôi phục sơn lâm bị hủy đi thành dáng vẻ lúc đầu, lúc này mới rời đi hiện trường.
Lục Dương trở lại Thiên Môn phong nhìn thấy Đại sư tỷ đang ngồi trên đế tọa, trên mặt bàn phủ thêm một trang giấy.
Lục Dương hiếu kì đi qua, phát hiện đây là một Thiên Tướng đồ, phía trên vẽ đây sao trời, Đại sư tỷ thì thỉnh thoảng lại vẽ lên ngôi sao nào đó.
- Đại sư tỷ, ngài đang nghiên cứu Thiên Tướng?
- Không, ta là đang đánh dấu Kim Đan của mình.
Vân Chi ngẩng đầu, nhìn sang Lục Dương, hơi nhếch khóe môi lên, lại rất nhanh bình thường:
- Ngươi rốt cục chiến thắng Nguyên Anh của mình.
Lục Dương như trút được gánh nặng gật gật đầu.
- Không tệ, còn nhanh hơn tiên tử tiền bối một chút.
- A.
Lục Dương bị lời này của Đại sư tỷ khiến cho không hiểu rõ.
- Ý là tiên tử ở giai đoạn của ta còn không có chiến thắng Vô Địch Anh?
- Tiên tử tiền bối, ngài không ngại đi ra giải thích một chút?
Bất Hủ tiên tử bĩu môi, tức giận xuất hiện từ trong thân thể Lục Dương, nhìn hằm hăm Vân Chỉ.
- Vân nha đầu ngươi không thể nói toạc ra.
Vân Chi giả bộ như không có trông thấy bộ dạng tức giận của Bất Hủ tiên tử, chậm ung dung nói:
- Vô Địch Anh là mình mạnh nhất, chiêu thức tinh diệu, lực đạo chuẩn xác, cho dù chiêu thức dính liền đều không thể bắt bẻ.
- Cho dù tiên tử tiền bối ngài muốn chiến thắng Vô Địch Anh chỉ sợ cũng không dễ dàng?
Lần đầu tiên Vân Chỉ nhìn thấy Vô Địch Anh, đã biết Vô Địch Anh đại biểu cho trạng thái bản thân hoàn mỹ, cho dù ai cũng không thể vừa tiến vào Nguyên Anh kỳ đã có thể chiến thắng Vô Địch Anh. Tiên tử tiền bối cũng không ngoại lệ.
- Nói cách khác tiên tử ngươi cũng bị Vô Địch Anh đánh? Lục Dương cười trên nỗi đau của người khác, nói.
Cho tới nay Bất Hủ tiên tử đều là một bộ dáng cao cao tại thượng chỉ điểm mình, nói mình cái gì chỉ là Vô Địch Anh đều đánh không lại, tu hành vẫn chưa đến nơi đến chốn cái gì đó.
Không nghĩ tới, không chỉ là mình bị Vô Địch Anh đánh qua, người sáng lập cũng chạy không được bị đánh.
- Tiểu sư đệ có tiên tử tiền bối ngài chỉ đạo, tốc độ phát triển mau một chút.
- Tiên tử tiền bối ngài lúc trước không người hướng dẫn, tốc độ chiến thắng Vô Địch Anh chậm hơn tiểu sư đệ một chút?
- Tỉ như nói, ngài ở tại thời điểm sắp đột phá Hóa Thần kỳ, mới chiến thắng Vô Địch Anh?
Bí mật nhỏ bị xuyên phá, Bất Hủ tiên tử tức đến giậm chân. - Vân nha đầu ngươi cố ý phải không. Đây cũng là nguyên nhân Bất Hủ tiên tử vừa nhắc tới Vô Địch Anh liền chột dạ, nàng vì chiến thắng Vô Địch Anh, toàn bộ Nguyên Anh kỳ đều đang bị đánh.
Cái này làm trái hình tượng cao lớn nàng dựng nên trước mặt Tiểu Dương Tử. Bất Hủ tiên tử vì chiến thắng Vô Địch Anh, một mực đè ép cảnh giới không có đột phá, chờ nàng chiến thắng Vô Địch Anh, cảnh giới rốt cuộc ép không được, nhất cử đột phá đến Hóa Thần kỳ.
Cho nên nàng cũng không biết sau khi chiến thắng Vô Địch Anh thì có thể làm được cái gì, hết thảy đều là lý luận.
Vân Chi nghiêm túc nói:
- Ta cũng không phải đang bóc mẻ điểm xấu của tiên tử tiền bối ngài, chỉ bất quá ngài là người sáng lập Vô Địch Anh, để tiểu sư đệ biết được những điều ngài trải qua, có trợ giúp càng dễ lý giải về tồn tại của Vô Địch Anh, đây hết thảy cũng là vì tiểu sư đệ.
- Vì tốt cho Tiểu Dương Tử?
Bất Hủ tiên tử cảm thấy Vân nha đầu nói có mấy phần đạo lý, xoắn xuýt một lát, liền không truy cứu chuyện Vân nha đầu vạch ra khuyết điểm.
- Tiểu sư đệ ngươi đã chiến thắng Vô Địch Anh, vậy thì nên tính tâm tu luyện, nên vì đột phá Hóa Thần kỳ làm chuẩn bị.
Vân Chỉ đưa ra mục tiêu bước kế tiếp cần phải làm cho Lục Dương, để hắn đừng chạy tán loạn khắp nơi.
- Đúng rồi Đại sư tỷ, ngài đã rời đi Tù Phong, có phải mang ý nghĩa Quan Sơn Hải đều khai ra hết rồi hay không?
Vân Chỉ lắc đầu:
- Dù sao cũng là Tiên Nhân, đạo tâm kiên định, coi như chỉ còn lại ba hồn cũng không phải dễ dàng khuất phục, ta chỉ tạm thời đi ra nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa trở về còn muốn tiếp tục đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận