Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 12: Cử trọng nhược khinh, cử khinh nhược trọng

- Giải thích tên chương, nghĩa bóng có thể hiểu là nâng nặng như nhẹ, nâng nhẹ như nặng, với vế đầu còn có ý chỉ những người tài giỏi có thể làm tốt việc khó, còn vế sau thì có thể chỉ những người có trách nhiệm, kỹ lưỡng, chuyên tâm trong cả những việc dễ. Hết giải thích.
Lu nước này ít nhất cũng nặng hai trăm cân! Dù Lục Dương hắn từ nhỏ thích chơi ở núi đến cỡ nào, có thể leo cây, xuống sông, đánh chim, bắt cá, nhưng hắn cũng không thể nâng được lu nước nặng như vậy.
Vân Chi nhẹ nhàng mà vẽ một bùa chú lên lu nước, làm giảm đột ngột trọng lượng của nó xuống mức mà Lục Dương có thể vừa đủ nâng bằng một tay.
Cô lấy ra một khôi lỗi, đốc thúc Lục Dương.
"Nâng một ngày trước để xem hiệu quả ra sao."
Vân Chi để lại một câu nói hời hợt, biến mất trong tầng mây. Lục Dương và khôi lỗi bốn mắt nhìn nhau, thở dài, cởi áo quàng trên eo, bắt đầu cuộc sống nâng lu đầy thống khổ.
Khôi lỗi đốc thúc bên cạnh, Lục Dương vừa nghỉ ngơi một chút liền bắt hắn tiếp tục nâng lu, bóc lột từng chút sức lực của hắn.
Khi cánh tay không còn sức nữa, khôi lỗi đúc cho hắn ăn hai viên Đại Bổ Đan, khi cánh tay đau nhức đến không thể nhúc nhích được nữa, khôi lỗi lại đúc cho hắn ăn hai viên Đại Bổ Đan, khi Lục Dương buồn ngủ muốn ngủ, khôi lỗi lại đúc cho hắn ăn hai viên Đại Bổ Đan...
Một ngày trôi qua, hai chân Lục Dương run lẩy bẩy, hai tay chùng xuống, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của cánh tay. Khi cơ thể nghiêng sang trái, cánh tay trái đung đưa theo như chiếc đồng hồ quả lắc, khi cơ thể nghiêng sang phải, cánh tay phải cũng bắt đầu đung đưa, sau đó hắn ‘bịch’ một tiếng ngã đổ xuống đất.
Khôi lỗi theo thường lệ nhồi hắn ăn hai viên Đại Bổ Đan, thấy Lục Dương không có phản ứng gì, đành kết thúc một ngày tập luyện, tìm một chiếc xe nhỏ, dùng xe đẩy Lục Dương trở về, còn tiện tay lấy một tấm chiếu cỏ đắp lên.
Ngửi thấy mùi thơm của cơm, cơ thể Lục Dương đưa ra phản ứng, bắt đầu chảy nước miếng, ý thức của hắn cũng dần tỉnh táo trở lại.
Cuối cùng cũng có thể ăn cơm, Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải được ăn cơm, hắn còn tưởng rằng mình không phải là bái vào môn phái của tiên gia, mà là phạm phải tội ác tày trời, bị nhốt trong thủy lao, chịu ngục hình tra tấn.
Làm môn đồ của Tông Chủ, không cần lo lắng về vấn đề thức ăn, không cần dùng Biệt Cốc Đan mỗi ngày, các loại thực phẩm hiếm gặp không biết tên được chế biến thành cao lương mỹ vị, lặng lẽ cải thiện cơ thể của Lục Dương.
Lục Dương vẫn không thể nhấc cánh tay của mình lên, con rối phải đúc hắn ăn xuyên suốt bữa cơm.
Sau bữa ăn, Vân Chi lại hầm một nồi lớn thuốc luyện thể, bắt Lục Dương tắm trong đó. Lục Dương ngửi thấy mùi linh dược lan tỏa trong không khí, suýt nữa thì ngạt thở.
"Cầm lấy." Vân Chi đưa cho Lục Dương một ống lau sậy rỗng.
"Cái này là gì?"
"Khi ngâm thuốc luyện thể, ngươi cần ngâm cả người, đầu ngươi chắc chắn sẽ bị xót khi ngâm. Đợi lát nữa, ngươi ngậm lau sậy ngâm cả đầu vào trong, dùng ống lau sậy để thở."
Lục Dương nghĩ rằng quả không hổ danh là đại sư tỷ, suy nghĩ rất thấu đáo, mặc dù dùng ngục hình với hắn, nhưng đó cũng là vì muốn tốt cho hắn.
Sau khi Vân Chi rời đi, Lục Dương cởi trần trụi, cắn ống lau sậy, ‘bõm’ một tiếng nhảy vào thùng gỗ, sau đó liền thét ra tiếng rít thấu tâm can như heo bị chọc tiết.
"Đại sư tỷ, tỷ dùng nước sôi để tắm hả?!"
Vân Chi đi đến sân nhỏ, gió mát thổi qua, thổi tan mùi thuốc luyện thể còn sót lại trên người cô. Cô bắt đầu suy nghĩ về những điều còn thiếu sót.
Cô lớn lên trong động tiên phúc địa, những người cô tiếp xúc đều là người tu hành, sau đó bái vào Vấn Đạo Tông, tập trung tu luyện, rất ít dính líu đến trần tục, hiểu biết về người phàm rất ít.
Để giảng dạy Lục Dương, cô đã đặc biệt tìm nhiều thư tịch miêu tả về người phàm. Khi Lục Dương học thường thức về tu tiên, cô cũng đang học thường thức về phàm nhân.
Tuy nhiên, rất hiển nhiên là các thư tịch miêu tả về phàm nhân chẳng có viết nhiệt độ nước tắm của người phàm.
Nghe tiếng kêu rít thất thanh của Lục Dương, Vân Chi suy nghĩ một chút, bây giờ giảm nhiệt độ nước đã không kịp nữa rồi, nếu đã vậy thì, chỉ có thể...
Vân Chi lấy ra một chai thuốc trị bỏng từ tay áo, đặt ở trước cửa, và gõ nhẹ vào cửa.
"Tiểu sư đệ, thuốc chữa bỏng ta đã để ở ngoài cửa, đệ nhớ dùng nha."
...
Một thời gian sau, dưới sự trợ giúp của ba việc: bị ép tu luyện không biết mệt mỏi, ăn thịt linh thú và tắm thuốc đặc chế, Lục Dương cuối cùng cũng từ một phàm nhân tầm thường bị bỏng đến thay da đổi thịt mà trở thành một nghệ nhân dân gian ưu tú thiện nghệ pha trò với cái lu.
Ba cái lu nặng hai trăm cân được Lục Dương tung qua tung lại như bao cát, tạo thành một đường cong trên không trung.
Đồng thời, Lục Dương còn có thể dùng chân đi theo hình bát quái quanh mép lu, như thể đi trên đất bằng.
Thậm chí, hắn còn có thể đặt lu nằm ngửa, đạp trên lu đang lăn mà vẫn vững như núi Thái Sơn, đồng thời còn có thừa sức biểu diễn với ba cái lu khác!
Chỉ với chiêu trò này, bèn có thể thu hút được từng đợt hoan hô trên đầu phố!
"Không tồi, tiến độ luyện thể nhanh hơn dự đoán của ta một chút." Vân Chi nhẹ nhàng vỗ tay, tăng thêm niềm tin cực lớn cho Lục Dương.
Dù rằng Vân Chi hiếm khi xuất hiện, nhưng thực ra cô luôn chú ý đến sự tiến bộ của Lục Dương.
"Đã có thể tu tiên chưa?" Lục Dương đặt lu xuống, hỏi một cách hào hứng , lặng lẽ chờ đợi kết quả, đến thở mạnh cũng không thở đến một cái.
Trong khoảng thời gian hắn luyện thể, Mạnh Cảnh Chu có tìm đến hắn, nhưng chưa nói được vài lời bèn bị khôi lỗi đuổi đi.
Hắn nghe nói Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt và những người cùng thời với hắn đã dẫn khí nhập thể, trở thành những tu sĩ chân chính, mỗi ngày ngồi thiền tu luyện, siêu nhiên thoát tục. Chỉ có mình hắn, vẫn đang miệt mài luyện thể, điều này khiến hắn có chút sốt sắng, cảm thấy bị tụt lại quá nhiều, nổi bấp bênh trong lòng quá lớn.
Vân Chi không trả lời, lấy ra một miếng đậu hũ từ trong không gian trữ vật. Đậu hũ cực kỳ mềm dẻo, run lẩy bẩy trong lòng bàn tay trắng nõn của Vân Chi, giống như một quả bóng đầy nước.
"Bàn tay úp xuống, nắm lấy nó."
Lục Dương cảm thấy việc này cũng chả có gì khó, rất vâng lời mà nắm lấy miếng đậu phụ, nhưng chỉ cần ngón tay của hắn nhúc nhích một tí, đậu phụ bén bị hắn bóp nát, rơi đầy đất.
Vân Chi tiếp tục đưa cho Lục Dương một miếng đậu hũ, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Lục Dương cũng không bỏ cuộc, nghĩ rằng lần đầu tiên là sự cố ngoài ý muốn, lần thứ hai chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Miếng đậu hũ vẫn bị nắm nát như lần trước, hắn không tài nào nắm giữ được nó. Sau khi thất bại lần thứ ba, Lục Dương biết được nguyên nhân, bây giờ sức lực trên tay hắn quá lớn, vốn dĩ khó kiểm soát, cũng là nhờ tất cả vật dụng xung quanh hắn đều để cho tu sĩ sử dụng. Nếu hắn đổi sang đồ vật thông thường, sợ rằng ngay cả khi ăn cơm, hắn vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, để tránh tình huống không cẩn thận một tí bèn cầm gãy đũa, nắm vỡ chén.
Hơn nữa, sức mạnh của hắn tăng lên quá nhanh, não bộ chưa theo kịp tốc độ của cơ thể, đó là lý do tại sao ngón tay của hắn thỉnh thoảng lại co giật.
Như vậy, việc nắm giữ một miếng đậu hũ mềm như nước cũng đâu dễ dàng chi.
Vân Chi không còn đưa miếng đậu hũ cho Lục Dương, cô đưa tay xuống, nắm chặt miếng đậu hũ, lắc một cách tùy thích. Miếng đậu hũ lắc la lắc lẽo, nhưng lại không tan.
Đột nhiên, Vân Chi buông tay, đậu hũ rơi xuống, cô lại nhanh chóng nắm lại miếng đậu hũ với tốc độ cực nhanh!
Lục Dương trừng to mắt, nắm lấy miếng đậu hũ đang rơi xuống, chuyện này cũng đâu dễ dàng chi?
Dưới cường độ của đại sư tỷ, miếng đậu hũ mềm mại không khác gì một miếng sắt, có thể chơi đùa tùy ý.
"Cử trọng nhược khinh, đệ đã làm được, nhưng cử khinh nhược trọng thì đệ vẫn còn kém xa lắm."
Lục Dương im lặng không nói, hắn tự biết hiện tại hắn vẫn còn cách rất xa với việc hoàn thành việc luyện thể, trong việc tu luyện không thể nôn nóng. Mạnh Cảnh Chu và những người khác từ nhỏ đã được gia đình huấn luyện, mới có thể trực tiếp bắt đầu tu luyện. Muốn bắt kịp những người này cũng đâu dễ dàng chi.
Hắn từ nhỏ không có ai chỉ bảo, bây giờ được đại sư tỷ đích thân chỉ dạy, lại có bửu vật thiên địa tương trợ , tốc độ phát triển của hắn đã rất kinh người, hắn có lý do gì để không thỏa mãn?
Lục Dương còn nhớ lại những lời mà đại sư tỷ đã nói, sư tỷ nói rằng tu luyện là việc của cả đời, sự ưu nhược trong một thời điểm không quan trọng, điều quan trọng là ai có thể cười đến cuối cùng.
Lục Dương hít sâu vài hơi, nhận ra trước đây mình có tâm thế không đúng, hắn kịp thời điều chỉnh tâm trạng, không còn theo đuổi tiến độ tu luyện nữa.
Sau đó, hắn thấy đại sư tỷ sai con rối đẩy đến một xe đẩy đầy đậu hũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận