Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1213: Học tập thuật giả chết (1)

- Vậy chúng ta thử một chút?
Lục Dương hưng phấn nói, kêu Nguyên Thần ra, mệnh lệnh Nguyên Thần đợi lát nữa gặp được nguy hiểm gì cũng không thể chạy.
Vân Chi nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu Lục Dương tránh xa một chút, đánh một chưởng tới Nguyên Thần.
Nếu không có Lục Dương mệnh lệnh, Nguyên Thần đã sớm chạy xa.
Tay ngọc còn chưa tới gân Nguyên Thần, chỉ thấy Nguyên Thần trong nháy mắt trở nên ảm đạm, giống như tiếp nhận một loại áp lực thật lớn nào đó, trở nên cực kỳ suy yếu.
Vân Chi thấy thế, gián đoạn công kích, ra hiệu Lục Dương có thể thu hồi Nguyên Thần.
Lại dùng lực thêm một phần, Nguyên Thần của tiểu sư đệ liền sẽ hỏng mất.
Một khắc Nguyên Thần trở về này, Lục Dương quỳ trên mặt đất, miệng lớn thở dốc, tiếp nhận cảm thụ của Nguyên Thần.
Một chưởng kia thật đáng sợ, coi như hắn tu luyện tới Hóa Thần kỳ, nhưng trước mặt một chưởng kia vẫn như cũ giống như con kiến gặp con voi, chênh lệch lớn đã không cách nào dùng tiêu chuẩn để cân nhắc.
Ý thức Lục Dương mơ hồ, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt lật một cái, ngã trên mặt đất, hai mắt vô thần.
Giờ khắc này, năng lực cảm giác của hắn phóng đại vô hạn, có thể nghe được âm thanh linh lực di động trong cơ thể, có thể cảm nhận được động tĩnh linh khí xuyên thẳng qua trong lá cây, có thể cảm nhận được Thiên Môn phong trang nghiêm...
Coi như trước đó nghe Tam sư tỷ đánh đàn cũng không có cảm giác rõ rệt như thế.
Lục Dương dân dần khôi phục ý thức, ý thức được đây chính là câu thông Thiên Địa, nếu nhiêu thêm mấy lần, nhất định có thể càng thêm rõ ràng cảm giác Thiên Địa biến hóa.
Vân Chi lấy ra một giọt nước từ bên trong ngọc bài thân phận, dùng lá cây đựng, đút cho Lục Dương.
Nước này không biết là lai lịch gì, sau khi Lục Dương phục dụng, cảm giác ý thức thanh tỉnh đi rất nhiều.
- Cảm giác như thế nào?
- Có tác dụng!
Lục Dương cười nói.
Trạng thái sắp chết không có nguy hiểm, nếu nói ra sẽ có bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần Kỳ hâm mộ chứ. Chỗ không đủ duy nhất là không thể liên tục thi triển, nguyên thần của hắn trọng thương, cần thời gian dài tính dưỡng.
Cường giả vì mạnh lên không từ thủ đoạn, Lục Dương không có chút nào đau lòng Nguyên Thần.
- Có tác dụng liền tốt.
Vân Chi không ngoài dự liệu gật đầu.
- Ngươi cần viết xuống loại phương pháp này bên trong công pháp của ngươi, cứ như vậy...
- Công pháp của ta coi như thông qua được?
- Cứ như vậy, công pháp của ngươi chỉ còn lại sáu thành cân sửa chữa.
Lục Dương hoang mang.
Cái này không phải là thất bại?. ...
Cân nhắc đến công pháp còn lại sáu thành khó mà sửa chữa, không phải đơn giản chỉ điểm hai câu tiểu sư đệ liền có thể lý giải, nếu giảng phức tạp, tương đương với dục tốc bất đạt, bất lợi cho tiểu sư đệ trưởng thành, Vân Chi cảm thấy vẫn là mình trực tiếp sửa chữa tương đối bớt việc.
- Chuyện công pháp giao cho ta là được.
Nghe được mình không cần sửa chữa công pháp, Lục Dương lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, có Đại sư tỷ chính là tốt, đến cả công pháp đều không cần sầu.
Chờ một chút, ta trước đó có phải còn lập chí muốn độc lập hoàn thành công pháp, không cần Đại sư tỷ hỗ trợ hay không?
Lục Dương xoắn xuýt một lát, cảm thấy mình không thể cô phụ ý tốt của Đại sư tỷ, việc này cũng không cần nhắc lại, miễn cho ly gián quan hệ sư tỷ đệ của bọn hắn, để người ngoài biết được, còn tưởng rằng hắn muốn tự lập môn hộ.
- Tiểu Dương Tử, ngươi không phải nói muốn độc lập hoàn thành công pháp của mình sao, làm sao giao cho Vân nha đầu rồi?
- Ừm, Tiểu Dương Tử, tại sao ngươi không nói chuyện?
Tiên tử ngươi còn hỏi tiếp, sẽ mất đi một vị quốc trụ đại thần của vương triều Đậu Nành.
Vì chuyển dời lực chú ý của Bất Hủ tiên tử, Lục Dương vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi tiên tử, dùng thuật giả chết có thể cảm ngộ Thiên Địa không?
- Đương nhiên không được đi, thuật giả chết là để ngươi tiến vào trạng thái tử vong, trực tiếp liền chết, cảm ngộ Thiên Địa cần đi vào trạng thái sắp chết, đây là hai chuyện khác nhau.
Hai mắt Bất Hủ tiên tử phát sáng tới gần Lục Dương:
- Tiểu Dương Tử ngươi cảm thấy hứng thú về thuật giả chết, muốn học à?
- Thuật giả chết thế nhưng là pháp thuật để bản tiên vẫn lấy làm kiêu ngạo, học được cam đoan không thiệt thòi, đều là tâm phúc của bản tiên mới có tư cách học tập thuật giả chết.
- Ngươi nhìn Tiểu Linh cùng Liên Y mặc dù là ngoại môn đệ tử, lại được bản tiên yêu thích, phá lệ truyền thụ thuật giả chết cho các nàng hai người.
- Lại nhìn Bố Yếu Kiểm, mặc dù là tạp dịch đệ tử nội môn, lại không có tiên duyên, bản tiên sẽ không truyền thụ cho hắn.
Lục Dương lần đầu tiên nghe nói nội môn còn có tạp dịch đệ tử, Bất Hủ nhất mạch chúng ta còn cần làm việc vặt sao?
Lục Dương vốn muốn từ chối, thuật giả này chết không phù hợp thân phận kiếm tu tư thế hiên ngang của hắn, nhưng nhìn đôi mắt to ngập nước của Bất Hủ tiên tử, chính là không quyết tâm từ chối được.
- Tốt, ta học.
- Đến, kêu một tiếng lão sư nghe một chút.
Bất Hủ tiên tử cao hứng nói, đây là lần đầu tiên Tiểu Dương Tử học tập pháp thuật với nàng, mình cũng coi như lão sư của Tiểu Dương Tử.
Tiểu Dương Tử là Đậu Đế đời thứ hai, coi như nàng đã thành đế sư.
Vì giống như lão sư, Bất Hủ tiên tử còn đặc biệt thay đổi một thân nho bào màu đậm rộng rãi, câm trong tay hai quyển sách, nhìn rất có bộ dáng học vấn.
Lục Dương nhìn khóe mắt nhảy dựng, nghĩ lại, nếu tìm Bất Hủ tiên tử học tri thức, xác thực phải gọi một tiếng lão sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận