Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1250: Đậu Đậu Xám cường đại (2)

Trốn!
Hắn một bước đi ngàn vạn dặm, chỉ cần phóng ra một bước liền có thể chạy trốn tới chân trời.
Nào có thể đoán được Đậu Đậu Xám nhẹ nhàng giậm chân, đạp không gian một chút, quy tắc không gian trong nháy mắt hỗn loạn , mặc cho Ứng Thiên Tiên thi triển tiên pháp nào cũng là giậm chân tại chỗ.
- Không gì hơn cái này.
Đậu Đậu Xám từng bước một tới gần Ứng Thiên Tiên, bên trong ánh mắt hoảng sợ của Ứng Thiên Tiên, Đậu Đậu Xám chế trụ đầu của hắn, diệt thế chi hỏa thiêu đốt trong cơ thể Ứng Thiên Tiên, từ trong tới ngoài, từ linh hồn đến nhục thể, đốt thất khiếu trống rỗng, chỉ còn lại một bộ thi thể giống như than cốc.
Thời khắc hấp hối, hắn rốt cục đoán được ý nghĩa của câu 'Biết được nàng tồn tại: mà Đậu Đậu Xám nói.
Nàng là chủ nhân Thiên Đình trong miệng Lục Dương.
Mình bị Lục Dương tính kế.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu Xám không để ý tới tìm kiếm tung tích của Lục Dương, nhanh chân liền chạy.
Bỗng nhiên, tóc gáy nàng dựng lên, sương mù xám quay xung quanh đều không ổn định, nàng dự cảm được nếu không chạy sẽ có tai họa ngập đầu phát sinh.
Sau sự kiện Đông Hải, nàng một mực không có động thủ với Lục Dương, với Ngao Linh, chính là lo lắng Vân Mộng Mộng lấy hai người này làm mồi nhử, dẫn dụ mình qua.
Đây quả nhiên là cạm bẫy.
Là giáo chủ Thiên Đình giáo tự xưng Vân Mộng Mộng kia.
Đáng chết, chuyện mình một mực lo lắng thành sự thật.
Đậu Đậu Xám tiện tay ném thi thể Ứng Thiên Tiên qua một bên, tìm kiếm Lục Dương tồn tại.
Mặc dù hắn không bị thương tích gì, nhưng vừa rồi đối thoại với Ứng Thiên Tiên ôm lấy sát ý với mình, tinh thần nhận áp lực rất lớn, sợ động tác nhỏ nào đó của mình làm cho Ứng Thiên Tiên hoài nghi.
- Hô, cuối cùng kết thúc.
Lục Dương lúc này mới dám đi ra khỏi Thanh Phong kiếm, chỉ bất quá hắn hiện tại rất suy yếu, đi đường cũng không quá ổn định.
Gặp Đậu Đậu Xám chạy trối chết, Lục Dương liên biết là Đại sư tỷ muốn tới.
- Lục Dương, ngươi không sao?
Bây giờ đại cục đã định, dây cung căng cứng thư giãn xuống, cảm giác mệt mỏi trước đây tích lũy xông lên đầu, buồn ngủ.
Nhưng hắn biết còn có một việc không có làm, còn không thể ngủ. Nhìn Lục Dương đột nhiên xuất hiện, mọi người không khỏi đại hỉ.
Cho dù Đậu Đậu Xám tới hắn cũng không dám buông lỏng, một mực căng thẳng.
Vân Mộng Mộng tu vi cao nhất, chạy nhanh nhất, vọt thẳng tới ôm chặt lấy Lục Dương.
Bên trong một mảnh tiếng nói cười vui sướng, tiếng kêu thê thảm của Minh Đài kéo lực chú ý của đám người trở về.
Vân Mộng Mộng dọa đến vội vàng buông tay.
- A, nha.
Lục Dương cắn răng nói, mình kém chút bị Vân Mộng Mộng vuốt ve gãy xương.
- Chủ nhân!
- Nhẹ, nhẹ một chút, sắp có chuyện.
Tàn hồn Kiếm Lâu Chí Tôn càng ngày càng ảm đạm, gần như trong suốt, nếu như không phải sau khi Ứng Thiên Tiên xuất hiện, nàng lo lắng Minh Đài an nguy, mạnh mẽ chống đỡ một hơi không tiêu tan, sớm đã biến mất.
- Minh Đài, tỷ tỷ về sau không thể chiếu cố ngươi, ngươi phải bảo trọng.
- Chủ nhân !
Minh Đài khóc tê tâm liệt phế, thật vất vả nhìn thấy chủ nhân, còn chưa kịp hồi lâu, sao lại muốn thiên nhân vĩnh cách.
Kiếm Lâu Chí Tôn nhẹ giọng nói:
- Đừng thương tâm, sinh tử chính là chuyện thường, ngươi đi theo tỷ tỷ nhiều năm như vậy, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không có tìm hiểu thấu đáo à?
Nàng muốn lau đi nước mắt của Minh Đài, đáng tiếc nàng hiện tại đến cả lực lượng tiếp xúc thực thể cũng không có.
Mọi người yên lặng, vui sướng khi may mắn còn sống sót từ trong tai nạn thập tử vô sinh cũng bị hòa tan đi rất nhiều.
- Kiếm Lâu Chí Tôn tiền bối, ta có một biện pháp, có lẽ có thể bảo trụ linh hồn của ngươi.
Lục Dương được Vân Mộng Mộng nâng đố, tới gần Minh Đài.
- Là cái gì?
- Bỏ qua đạo quả hình thức ban đầu, thi triển nhân kiếm hợp nhất, trở thành một bộ phận của Hàm Quang kiếm. Kiếm Lâu Chí Tôn lúc đầu ánh mắt ảm đạm nghe được biện pháp của Lục Dương, ánh mắt dần dần phát sáng.
Đúng thế, sao nàng lại không nghĩ tới biện pháp này.
Liễu Ninh Hiên có thể làm đến nhân kiếm hợp nhất cực hạn, mình không có lý do làm không được.
Kiếm Lâu Chí Tôn ngồi xuống tại chỗ, không ngừng nhớ lại nhân kiếm hợp nhất, nhớ lại trạng thái của Liễu Ninh Hiên, mơ hồ hiểu được Liễu Ninh Hiên như thế nào làm được.
Rất nhanh, Hàm Quang kiếm không ngừng run rẩy, bắt đầu dung hợp với linh hồn Kiếm Lâu Chí Tôn.
Nhân kiếm hợp nhất!
Có Hàm Quang kiếm làm căn cơ, linh hồn gần như trong suốt của Kiếm Lâu Chí Tôn cũng dần dần bắt đầu phong phú.
- Chủ nhân!
Minh Đài vui đến phát khóc, ôm Hàm Quang kiếm lần nữa khóc lớn.
Kiếm Lâu Chí Tôn hoạt bát cười một tiếng, vuốt cái mũi Minh Đài một cái:
- Hiện tại ngươi là chủ nhân.
Mắt thấy chuyện này cuối cùng cũng đã được giải quyết, Lục Dương rốt cục yên lòng, ngã đầu ngủ thiếp đi, mặc cho Vân Mộng Mộng như thế nào lo lắng kêu đều bất tỉnh.
Không biết ngủ bao lâu, Lục Dương lại lần nữa bị giọng nói của Vân Mộng Mộng đánh thức, hắn mê mẩn trừng trừng mở to mắt, thấy được thân ảnh quen thuộc khiến người ta an tâm kia.
Đại sư tỷ tới.
Hắn mơ hồ trông thấy Vân Mộng Mộng lôi kéo quần áo Đại sư tỷ, lo lắng hô:
- Tiểu Chi, ngươi nhanh mau cứu Lục Dương đi, đây là sư phụ kiếm đạo ta vừa tìm cho ngươi, không thể để hắn có chuyện được.
Lục Dương vốn muốn tỉnh lại an tường ngủ tiếp.
Vân Mộng Mộng tiền bối, kiếp sau ta khẳng định không cứu ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận