Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1284: Con thỏ tuy tốt, đừng ăn nhiều quá (1)

- Đúng rồi, các ngươi có thử qua dùng cây nguyệt quế làm củi đốt lửa nướng đồ hay không?
Lục Dương một bên mài chuẩn bị nguyên liệu một bên nói, suy nghĩ đến phương pháp nướng đồ của Bất Hủ tiên tử.
- Dùng cây nguyệt quế làm củi lửa?
Lan Đình sửng sốt một chút, đây là chuyện chưa hề nghĩ tới.
- Chờ một lát, ta đi hỏi thụ tổ một chút, nó đồng ý là được..
- Cây nguyệt quế tổ có ý thức?
Lục Dương giật mình không thôi, hắn còn tưởng rằng cây nguyệt quế tổ chính là dáng dấp cao mà thôi.
- Là có ý thức, bất quá ta chưa thấy qua nó nói chuyện, nghe sư phụ nói thụ tổ là át chủ bài quan trọng nhất của Tiên cung chúng ta.
Gặp Lục Dương có hứng thú, Lan Đình mang theo Lục Dương lại lần nữa tiến vào chỗ sâu rừng cây nguyệt quế, gặp được thụ tổ thông thiên kia.
Lan Đình bái ba bái với cây nguyệt quế tổ, cử hành xong nghi thức phức tạp, cung kính hỏi:
- Đệ tử muốn chặt cây một gốc cây nguyệt quế làm củi, mong rằng thụ tổ thành toàn. - Sa sa Sa.
Nhánh cây khổng lồ không gió mà bay, phát ra tiếng vang xào xạc.
Lan Đình thấy thế hưng phấn ngẩng đầu:
- Thụ tổ đồng ý!
Lục Dương không nghĩ tới thụ tổ dễ nói chuyện như vậy, cũng bái ba bái với thụ tổ.
Được thụ tổ gật đầu, hai người bắt đầu tìm kiếm cây nguyệt quế thích hợp, bởi vì cây nguyệt quế cần một kích liền ngã, nếu chọn lựa quá lớn, khó tránh khỏi mất mặt, nếu chọn lựa quá nhỏ, lại không đủ làm củi lửa.
- Cái này không sai biệt lắm.
Lục Dương vỗ vỗ một gốc cây nguyệt quế bên người, vừa đủ tiêu chuẩn.
- Có quá lớn hay không?
Cây nguyệt quế thô to như thế, Lan Đình tự hỏi chém không đứt.
- Thử một chút thì biết.
Lục Dương lấy ra Thanh Phong kiếm, gõ gõ cây nguyệt quế, hắn còn không có chặt qua cây nguyệt quế, là thể nghiệm hoàn toàn mới.
Vạn Kiếm Quy Tông bên trong Thanh Phong kiếm, ánh mắt Lục Dương ngưng tụ, sức eo hợp nhất, chân phải đạp địa, ưỡn ẹo thân thể, truyền lực lượng toàn thân vào bên trong Thanh Phong kiếm, hét lớn một tiếng.
- Chém!
Răng rắc!
Một kiếm xuống dưới, Thanh Phong kiếm vào thân cây một nửa.
Không có chặt đứt.
Lục Dương gãi đầu một cái, đang còn muốn đùa nghịch một lần với Lan Đình, kết quả thất bại.
Đang lúc hắn muốn nói chút gì để hóa giải xấu hổ, Lan Đình kinh ngạc chỉ vào cây nguyệt quế bị cắt ra một nửa.
- Cây nguyệt quế không có khép lại!
- Đây là chuyện chưa hề phát sinh qua.
Lục Dương thấy thế, lại vung một kiếm.
Răng rắc ! ầm ầm !
Cây nguyệt quế ngã xuống đất.
- Quái, là ta chặt quá nhanh, cây nguyệt quế không kịp khép lại sao?
Lục Dương khiêng cây nguyệt quế không hiểu nói.
Bất Hủ tiên tử liếc mắt, cái gì không kịp khép lại, rõ ràng là cây nguyệt quế tổ cố ý khống chế gốc cây nguyệt quế này, không cho khép lại.
- Vẫn rất chiếu cố Tiểu Dương Tử...
Nướng đồ thì có rất nhiều công đoạn chuẩn bị, khi mọi người chuẩn bị hoàn tất, Lục Dương cùng Lan Đình khiêng cây nguyệt quế về, đã là buổi tối. Lục Dương khiêng cây nguyệt quế xuyên thẳng qua trong đám người, giống như đại tướng quân khải hoàn mà về, có tiếng kính ngưỡng, tiếng thán phục liên tiếp.
- Vì cái gì khiêng một gốc cây nguyệt quế trở về?
- Nghe nói là muốn làm củi để đốt.
- A? Cây nguyệt quế còn có thể sử dụng như thế?
- Có thể, đã có thể chặt xuống, nói rõ là được thụ tổ đồng ý.
Lục Dương bổ ra cây nguyệt quế từ giữa, lại chém thành đoạn ngắn, dùng lửa nướng, hong khô.
Tiếp đó ném những khúc cây nguyệt quế vào trong hố lớn sớm đào xong, gắng vào giá đỡ bên trên hố to, đặt lên yêu thố đã ướp xong gia vị.
Chỉ thấy đầu ngón tay Lục Dương bắn ra một tia Tam Vị Chân Hỏa bay vào trong hầm, cây nguyệt quế gặp lửa liền cháy, căn cứ vào kinh nghiệm của Bất Hủ tiên tử, cây nguyệt quế này có thể đốt qua đêm, đủ để nướng chín yêu thế.
Cây nguyệt quế bị đốt tản mát ra mùi nguyệt quế xông vào mũi, mọi người trong Tiên cung giống như trở về đến thời gian cây nguyệt quế nở hoa, để người say mê.
Lục Dương làm một trong người sáng lập quán nướng Một Lần Nữa, kỹ nghệ đồ nướng không cần nhiều lời, có thể xưng nhất tuyệt đương thời, chỉ có Man Cốt nắm giữ cản thi thuật có thể phân cao thấp, cạnh tranh kỹ nghệ đệ nhất nhân phía dưới Bất Hủ tiên tử.
Lục Dương dùng thần thức bao trùm mỗi một tấc cơ bắp của yêu thố, khống chế tinh chuẩn hỏa hầu Tam Vị Chân Hỏa, thỉnh thoảng ném hai khối cây nguyệt quế vào hố lửa, âm thanh lốp bốp không ngừng. Hắn không ngừng bôi dầu, xoay chuyển, để da, thịt, gân, xương, đạt tới mức để hương vị và cảm giác cân bằng, mùi tỏi thơm, vị cay tươi mới, thẩm thấu vào bên trong thịt.
Trận pháp tự động nướng đồ cũng có chuyện làm không được, yêu thố to lớn như vậy, vượt xa khỏi năng lực của trận pháp tự động nướng đồ, lúc này càng thể nghiệm ra sự trân quý của người tay nghề lâu năm như Lục Dương.
Cảm thụ được hố lửa tán phát ra nhiệt độ, rồi mùi thơm của thịt cũng như mùi hoa quế tản ra từ bên trong nhiệt độ kia, các đệ tử Tiên cung vui vẻ hòa thuận, trò chuyện lẫn nhau, âm thanh vui vẻ không dứt bên tai.
Lan Đình ngồi ở bên cạnh Lục Dương, hai người đều không nói gì, cũng không biết trải qua bao lâu, Lan Đình buồn ngủ bị Lục Dương đánh thức.
- Lan sư muội, nếm thử?
Lan Đình mở mắt, phát hiện yêu thố bị nướng đến màu vàng cam rất đẹp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận