Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1306: Mất khống chế (2)

- Tâm tình vui sướng Thuần túy... Quái, làm sao cảm giác Lục Dương tiểu tử này ngoài tâm tình vui sướng, hắn còn thích chính hắn?
Truy Nguyệt chân nhân nhíu mày, không thể nào hiểu được trạng thái của Lục Dương.
- Là tự luyến sao? Cảm giác không quá giống.
- Tâm tình vui sướng thuần túy.. Thích chính mình...
Trong đầu Truy Nguyệt chân nhân không ngừng hiển hiện tình cảnh mấy ngày nay quan sát Lục Dương, càng nhớ lại thì càng khó lý giải.
Chỉ thấy Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu trong lòng bàn tay nàng run rẩy không ngừng, giống như muốn giải thể.
Sắc mặt Truy Nguyệt chân nhân thay đổi.
- Nguy rồi...
- Mặc Nhiễm trưởng lão, vậy vãn cáo từ.
Lục Dương cáo biệt Mặc Nhiễm trưởng lão, chính thức rời đi Tội Nhân điện.
Mặc Nhiễm trưởng lão vẫn rất không nỡ Lục Dương rời đi, lúc tiểu tử này ở đây, trong ngoài Tội Nhân điện đều rất náo nhiệt, cung cấp không ít linh cảm để cho nàng sáng tác.
- Rốt cục đi ra. Lục Dương hoạt động cổ, rời đi Tội Nhân điện, không có trận pháp áp chế, khôi phục pháp lực cũng có thể tùy ý sử dụng.
- Đi trước tìm Đào sư muội.
Mình ở lại gian phòng khách thứ nhất, Đào sư muội hẳn là ở sát vách.
Tội Nhân điện cách phòng khách rất xa, Tiên cung không có nguyên nhân đặc thù cấm phi hành, Lục Dương nhanh chóng bay về phòng khách.
- Đúng rồi Tiểu Dương Tử, một lúc nữa ngươi có khả năng sẽ gặp chút phiền toái nhỏ.
Bất Hủ tiên tử bỗng nhiên nhắc nhở.
- Phiền toái nhỏ?
Lục Dương không hiểu, nơi này là Nguyệt Quế Tiên Cung, có thể có phiền phức gì?
- hục Dương sư huynh, ngươi đã đi ra.
Có giọng nói quen thuộc truyền đến, Lục Dương quay đầu lại nhìn, chính là Hà Miểu từng đi thăm mình.
- Nguyên lai là Hà Miểu sư muội, đa tạ sư muội quan tâm, xem ra ngươi cũng khôi phục trở lại bộ dáng ban đầu, thật sự đáng mừng.
Còn không đợi Lục Dương nói xong, chỉ thấy Hà Miểu trực tiếp nhào về phía ngực Lục Dương, ánh mắt như nước long lanh nhìn Lục Dương.
- Hà Miểu sư muội, ngươi gặp nguy hiểm gì sao? Lục Dương bi Ha Miểu cử động làm cho không biết làm sao.
- Sư huynh, ta thích ngươi!
- Hả?
Lục Dương càng thêm không biết làm sao.
- Sư huynh, hai người chúng ta cùng nhau xuống núi lưu lạc thiên nhai, thăm dò hồng trần đi, được không?
- Khoan khoan khoan khoan, Hà Miểu sư muội ngươi trước bình tĩnh một chút.
Lục Dương đỡ bả vai Hà Miểu, luôn cảm giác chuyện có chút không thích hợp.
- Có phải ngươi quá vội vàng rồi hay không, chúng ta có thể ngồi xuống chậm rãi trò chuyện...
- Sư huynh ngươi có phải đã thích người khác rồi hay không?
- Sư huynh ngươi chỉ có thể thích ta.
Sau lưng Hà Miểu có một chiếc bình ngọc bay ra, miệng bình phun ra ánh sáng dìu dịu.
Tóc gáy Lục Dương dựng lên, hắn nghe Lan Đình nói qua, chùm sáng này nhìn như nhu hòa, kì thực có công hiệu Định Thân Thuật, tuyệt đối không thể bị chiếu trúng.
Lục Dương xê dịch bước chân, lui về phía sau, hiểm lại càng hiểm né tránh bình ngọc công kích, quay người nhanh chân liên chạy. - Sư huynh, ngươi chạy không thoát!
Dưới chân Hà Miểu xuất hiện một mảnh lá cây, lá cây biến lớn, giống như một chiếc thuyền nhỏ, có thể trượt tuyết trên mặt đất.
Đừng quản chạy có thoát được hay không, chạy trước lại nói.
Cảnh giới của Hà Miểu không bằng Lục Dương cho dù dùng công cụ phi hành, tốc độ cũng chậm hơn Lục Dương nhiều, Lục Dương thấy thế nhẹ nhàng thở ra.
Bỗng nhiên, lại có một thân ảnh trùng hợp đi ngang qua kinh ngạc nhìn Lục Dương đang vùn vụt lao tới.
- An Thu Hà sư muội, ngươi mau đi xem Hà Miểu sư muội một chút, không biết nàng ta xảy ra chuyện gì...
- Đừng quản Hà sư muội, sư huynh ngươi là của ta.
An Thu Hà gọi ra một trang sách vàng óng, trang sách chiếu lấp lánh, vô số chữ bay ra hóa thành dây thừng bay về phía Lục Dương.
Lục Dương không dám đụng vào những dây thừng này, vội vàng trốn tránh, lại lần nữa chạy trốn.
- Vì cái gì phải chạy, dừng lại!
An Thu Hà khẽ kêu một tiếng chân đạp trang sách vàng óng bay về phía Lục Dương. Phía trước có An Thu Hà, sau có Ha Miểu, Lục Dương chỉ đành chạy về phía bên trái.
Ngay sau đó Hạ Đường sư muội xuất hiện, ngăn chặn đường đi, mà phía sau nàng còn có Thanh Phong sư muội, Minh Kính sư tỷ, Lạc Lạc sư tỷ... Đủ các loại thần thông, đều muốn tóm lấy Lục Dương.
- Đây là có chuyện gì!
Lục Dương chợt nhớ tới 'Phiền toái nhỏ' mà Bất Hủ tiên tử nhắc tới.
Phiền phức này không nhỏ chút nào nha.
- Bạch Nhật nha đầu kia tu luyện không tới nơi tới chốn, không thể kiểm soát Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, về phần hiệu quả, nhìn qua thì đại khái là tất cả tu sĩ bên trong phạm vi của Tiên cung đều thích ngươi?
- Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu còn muốn khống chế bản tiên, bất quá bản tiên đạo hạnh cao, chỉ là đạo quả hình thức ban đầu còn không làm gì được bản tiên, nhưng những người này thì không thể gánh vác được.
- Vậy bây giờ có nên đi tìm Truy Nguyệt tiền bối hay không, để nàng gián đoạn tác dụng của đạo quả hình thức ban đầu?
- Dạo quả hình thức ban đầu mất khống chế, đây cũng không phải là chuyện mà Bạch Nhật tiểu nha đầu kia có thể khống chế được, bất quá vấn đề không lớn, chờ đến ban đêm Bạch Dạ xuất hiện, tự nhiên sẽ làm cho Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu hết tác dụng.
Lục Dương quay đầu nhìn qua các sư tỷ sư muội Tiên cung giống như muốn tháo mình thành tám khối, lòng sinh tuyệt vọng.
- Nhưng bây giờ vừa mới sang buổi sáng. ...
- Nguy rồi, Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu mất khống chế, làm lớn ra thì tất cả mọi người đều muốn chiếm hữu Lục Dương tiểu tử này!
Truy Nguyệt chân nhân đổ mồ hôi đầu đầy, không ngừng nếm thử đi khống chế Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, đáng tiếc không làm nên chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận