Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1360: Khô Lâu thần giáo !

Hai người Lục Dương sau khi đeo lên mặt nạ, từ bộ dáng đến khí tức thay đổi hoàn toàn như một người khác, lẫn trong đám người không chút nào thu hút.
- Đến hai bát cháo. Lục Dương nhìn thấy đồ chơi mới mẻ rất là hiếu kì, đầu bếp đầu đường nấu lấy không biết là thứ gì, chỉ có thể nhìn ra ngoài là một nồi lớn rất sền sệt, ừng ực ừng ực nổi lên bọt khí, đi ra đường khắp nơi có thể thấy được cửa hàng tương tự mà nói, đây thuộc về đặc sản của Phật quốc.
- Được rồi. Đầu bếp múc đầy hai muôi cháo cho vào bên trong bát, nhìn không có chút nào muốn ăn. Lục Dương nếm nếm, dở khóc dở cười, hương vị cũng là một lời khó nói hết. Trước đó một mực ăn chay trai tại Khai Hoàng tự, hoặc chính là đến nhà Thôi Thiện Nhân ăn một bữa, hương vị đều rất không tệ, dẫn đến mình vẫn cho là trù nghệ tại Phật quốc trên cả tiêu chuẩn.
- Ta liền nói làm sao không thấy có người Đại Hạ mua cái này, thứ đồ chơi này ai ăn a. Mạnh Cảnh Chu ăn hai miếng nhịn không được nói. Cháo Phật quốc nếu là thật sự ăn ngon, sớm đã có người Phật quốc đi đến Đại Hạ để bán, ba mươi vạn năm đều không có truyền đi, có thể thấy được hương vị cháo của Phật quốc này là có bao nhiêu bình thường. Tối thiểu nhất không hợp khẩu vị của người Đại Hạ. Hai người đi ra ngoài thám hiểm gặp khó, chậm rãi ăn cháo. Không ăn thì lãng phí đồ ăn, ăn vô, còn không bằng lãng phí đồ ăn.
- Lão Mạnh ngươi có loại pháp thuật ngăn cách hương vị kia hay không.
- Ta mà có thì ta sớm đã dùng rồi.
- Hai vị đại sư? Thoáng có chút thanh âm quen thuộc vang lên, giống như là đang gọi Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu. Hai người bản năng ngẩng đầu, nhận ra người:
- Thôi cô nương? Bây giờ bọn hắn đã qua ngụy trang, không ai có thể nhận ra bọn hắn, ngoại trừ người nhà họ Thôi. Bọn hắn trước đó đi đến nhà Thôi thiện nhân gia dùng chính là bộ gương mặt giả này.
- Thật đúng là hai vị đại sư. Thôi Tước Nhi không nghĩ tới sẽ gặp phải Hai người Lục Dương ở bẩn quán nhỏ như thế, trước đó nàng còn tưởng rằng nhìn lầm người. Dù sao rất ít có tu sĩ nguyện ý tới chỗ như thế.
- Thôi cô nương làm sao cũng ở nơi đây? Thôi Tước Nhi chỉ chỉ đội ngũ bưng bát cách đó không xa:
- Đầu năm, mười lăm, hai mươi lăm, phụ thân của ta đều sẽ tới nơi này phát cháo, hôm nay là mùng năm tháng năm nha. Lục Dương giật mình, khó trách sẽ được gọi là Thôi Thiện Nhân, còn tưởng rằng là người hướng Khai Hoàng tự quyên tiền hương hỏa nhiều, không nghĩ tới là thật sự làm chuyện tốt.
- Đúng rồi Thôi cô nương, ngươi một lát có chuyện gì không, chúng ta đối với mảnh địa giới này chưa quen cuộc sống nơi đây, có thể dẫn bọn ta đi dạo một vòng cái Khai Hoàng thành này hay không? Lục Dương lúng túng hỏi. Vốn là nghĩ đến hai người tùy tiện đi dạo một vòng là được rồi, không phiền phức đến tăng nhân Khai Hoàng tự, ai ngờ đến lần đầu tiên đi ra ngoài này đã có được bữa ăn không quá đáng tin cậy, nếu là cứ như thế đi lung tung, còn không chừng sẽ đụng phải đồ chơi hiếm lạ gì khác. Thôi Tước Nhi sảng khoái đáp ứng:
- Được, bất quá ta vốn là chuẩn bị đi tìm bằng hữu dạo chơi, hai vị đại sư để ý đến việc đi theo bằng hữu của ta không? Nàng rất thích náo nhiệt. Lục Dương đưa tay cười nói:
- Vậy thì thật là tốt, hai người chúng ta cũng thích náo nhiệt.
- Vậy ta nhanh chóng đi trước, đợi chút nữa gặp! Thôi Tước Nhi chú ý tới phát cháo bên kia có chút bận bịu, không có ý định ở chỗ này lười biếng, tranh thủ thời gian chạy tới hỗ trợ cho Thôi Thiện Nhân. Qua gần nửa canh giờ, hai người Lục Dương rốt cuộc cũng ăn xong một bữa chật vật này, Thôi Tước Nhi bên này cũng vội vàng làm xong.
- Hai vị đại sư đợi lâu.
- Thời gian vừa vặn, chúng ta đi thôi, vừa vặn để cho chúng ta quen biết vị bằng hữu của cô nương nào.
- Đi. Thôi Tước Nhi khí thế dâng cao, đi ở phía trước, hai người Lục Dương vốn cho rằng bằng hữu của nàng sẽ là tiểu thư của gia đình giàu có nào đó, lại không nghĩ rằng càng đi càng lệch, một mực hướng chỗ sâu của khu ổ chuột đi đến. Dường như là phát giác được hai người nghi hoặc, Thôi Tước Nhi quay đầu ngượng ngùng giải thích nói:
- Là bằng hữu mà ta quen biết khi còn bé lén trộm đi ra ngoài. Lục Dương lộ ra nét mặt cổ quái, đường này làm sao quen thuộc như thế? Rốt cục, Thôi Tước Nhi gõ vang một gia đình:
- Xảo Xảo, ta tới, mở cửa ra.
- Tước Nhi tỷ tỷ, tỷ đã đến. Gia đình kia mở cửa, chính là Đường Xảo Xảo trước đây từng tới Khai Hoàng tự.
- Hai vị này là? Đường Xảo Xảo hưng phấn mở cửa, nhìn thấy hai người Lục Dương, thì có chút ngoài ý muốn. Trong ấn tượng Tước Nhi tỷ tỷ chưa từng dẫn người xa lạ tới nhà bọn hắn.
- Để ta giới thiệu một chút, vị này là Lục đại sư, vị này là mạnh đại sư. Thôi Tước Nhi thấy hai người Lục Dương ngụy trang, cảm thấy đại khái là không nguyện ý lộ ra, liền không có giới thiệu tên đầy đủ, Đường Xảo Xảo nghe được họ của hai người này, lộ ra vẻ kinh ngạc. Liên tưởng đến nhà của Tước Nhi tỷ tỷ trước đó phát sinh sự tình, cùng với tuyên truyền phô thiên cái địa kia, không khó đoán ra thân phận của hai người này, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đỏ lên.
- Mau mau mời vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận