Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 182 Dự báo tương lai

Lục Dương cảm thấy việc Bất Hủ Tiên Tử không học được dự báo tương lai, có liên hệ rất lớn với việc Tuế Nguyệt Tiên không dạy một cách nghiêm túc.
Lục Dương theo Bất Hủ Tiên Tử học ngôn ngữ Thượng Cổ, những từ vựng trúc trắc được hắn liên tiếp bắn ra.
Đọc theo vài lần, Lục Dương đã có thể đọc câu này một cách vô cùng lưu loát.
"Cơ mà, nếu như muốn hồi sinh cô, bất kể là dùng ngôn ngữ Thượng Cổ để đọc tên cô, hay dùng ngôn ngữ hiện đại để đọc, đều có thể hồi sinh sao?" Lục Dương nhớ lại lúc hồi sinh Bất Hủ Tiên Tử, hắn đọc bằng ngôn ngữ hiện đại.
"Hì hì, đã nói rồi, đạo quả của bổn tiên là 'Bất Hủ', Bất Hủ tức là sự tồn tại vạn cổ, há có thể câu nệ vào sự khác biệt ngôn ngữ, chỉ là chuyện này bọn người Ứng Thiên Tiên cũng không biết." nụ cười của Bất Hủ Tiên Tử có chút 'xảo trá', bằng lòng chia sẻ bí mật nhỏ này với Lục Dương.
"Chuyện này ngươi đừng nói với người khác, ta cũng vì niệm tình ngươi đã hồi sinh ta, lại để ta ở trong cơ thể ngươi lâu như vậy, nên ta mới nói cho ngươi biết!" Bất Hủ Tiên Tử nhắc nhở.
"Đó là điều chắc chắn!" Lục Dương vỗ ngực đảm bảo.
Lục Dương bắt đầu học dự báo tương lai một cách nghiêm túc, hắn ngồi xếp bằng, tỉ mỉ tham ngộ đại pháp thuật, đại thần thông có tiếng tăm hiển hách trong truyền thuyết Thượng Cổ này.
Lục Dương rất ít khi để Bất Hủ Tiên Tử chỉ bảo, sợ cô ta dạy mình học lệch, tuy nhiên khi thật sự gặp khúc mắc không nghĩ ra, vẫn cần phải hỏi.
Bất Hủ Tiên Tử ở bên cạnh nhìn Lục Dương dần tiếp xúc với phần cốt lõi của dự báo tương lai, lòng thầm kinh hãi, điều này chứng tỏ Lục Dương cách việc học thành công đã không xa rồi.
Trên miệng thì cô nói thiên phú pháp thuật của Lục Dương không bằng mình, đó là vì cô ngại thừa nhận thiên phú của Lục Dương vượt trên cô.
Lúc cô ở giai đoạn Trúc Cơ nào có thể học pháp thuật thời gian.
Một người Trúc Cơ Trung Kỳ, học được pháp thuật không gian như Trì Xích Thiên Nhai, lại sắp học xong pháp thuật thời gian như Dự Báo Tương Lai, có dùng từ yêu nghiệt để hình dung Lục Dương cũng không ngoa.
Bất Hủ Tiên Tử rất nhanh bèn vứt chuyện này sang một xó, dù gì thứ mình giỏi nhất cũng không phải pháp thuật, Nếu đã như vậy, thì tại sao lại phải dùng sở đoản của bản thân để so với sở trường của Lục Dương?
Lục Dương ngâm nga câu nói Thượng Cổ đầy trang nghiêm, ngón giữa và ngón trỏ kẹp lại, hét lớn: "Dự báo tương lai!"
"Thành công rồi ư?" Bất Hủ Tiên Tử kinh ngạc, học nhanh thật.
Phù tự màu vàng kim xuất hiện bên cạnh Lục Dương, tan biến vào hư vô, sau khoảng ba phút, phù tự màu vàng kim thoát khỏi hư vô, quay lại cơ thể Lục Dương.
Đôi mắt Lục Dương sáng lên, tựa như như vàng ròng, hắn đã thành công nhìn thấy tương lai!
"Ta đã nhìn thấy... bản thân của hai phút trước?!"
Lục Dương thấy bản thân vào hai phút trước, đứng giơ tay một cách thờ thẩn, đợi chờ sự phản hồi của phù tự màu vàng kim, bộ dạng có phần ngờ nghệch.
Khóe mắt của hắn khẽ co giật, theo lý thuyết mà nói, thì hắn đã học được dự báo tương lai, thành công dự báo được việc của một phút sau khi thi triển pháp thuật.
Nhưng trên thực tế, hắn cần phải đợi ba phút để biết được kết quả.
"Thứ quái này có tác dụng gì!" Lục Dương xỉa xói.
Lục Dương cảm thấy có lẽ là do bản thân vẫn chưa thành thạo.
"Luyện thêm chút nữa."
Lục Dương ngẫm lại hành động vừa rồi, tìm những nơi có thể xuất hiện vấn đề, chấp vá lỗ hổng, lại thi triển một lần nữa.
Hắn thi triển pháp thuật, đợi hết ba phút, nhìn thấy việc của một phút rưỡi sau khi thi triển pháp thuật.
"... Coi như có tiến bộ." Lục Dương an ủi bản thân, vực dậy tinh thần.
"Cố lên!" Bất Hủ Tiên Tử cũng ở bên cạnh động viên.
"Thêm lần nữa!"
Sau khi Ngũ Hành Tông rời đi, các sư huynh sư tỷ luân phiên chiến đấu với Lục Dương, một mạch đánh Lục Dương tới sáng, lúc này mới chôn hắn vào khu rừng nhỏ trên đỉnh Thiên Môn.
Lục Dương vượt qua thử thách của tiên tử, bắt đầu từ sáng sớm, siêng năng tu luyện.
Thời gian thôi đưa, từ sáng sớm cho tới chiều tối, mặt trời biến thành mặt trăng, ánh trăng như thủy triều tràn về Vấn Đạo Tông, phủ lên một lớp mạng che mặt thần bí.
Trời cao không phụ người có lòng, sau khi luyện tập liên tục, không ngừng tìm tòi vấn đề, nghiên cứu vấn đề, giải quyết vấn đề, tương lai mà hắn có thể dự đoán được càng ngày càng dài, vô hạn tiệm cận ải lớn của phút thứ ba.
Bỗng nhiên, Lục Dương chỉ cảm thấy trong não hãi 'đoàng' một tiếng, giống như đã khai thông được cái gì đó, một hơi vượt qua ải lớn ba phút, dự báo tương lai.
Đôi mắt Lục Dương lấp lánh ánh vàng, tựa như hai ngọn nến trong màn đêm, nổi bật dị thường.
"Ngươi đã nhìn thấy gì?" Bất Hủ Tiên Tử hỏi với vẻ hồ hởi.
Biểu cảm của Lục Dương có chút kỳ quái: "Ta chỉ thấy một đoạn, đại sư tỷ bước ra từ Ngục Đỉnh, ta chạy đến trước mặt đại sư tỷ, nói ta nhất định phải học theo sư phụ, học thành bộ dạng không ra gì, cả ngày ngoài việc ăn thì chơi, không tu luyện cũng không làm chuyện chính đáng, đại sư tỷ lộ ra nét cười mỉm, ôm lấy ta, vỗ về lưng ta, nói sau này sư tỷ sẽ nuôi ta."
"Có thật không vậy?" Bất Hủ Tiên Tử kinh ngạc, đây là tương lai quái gở gì thế này?
"Cảm giác như là thật!" Lục Dương cũng lần ra manh mối.
"Sao ta cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?" Bất Hủ Tiên Tử thoáng đảo mắt, xúi giục: "Tuế Nguyệt Tiên từng nói, tương lai là không thể thay đổi được, nếu như ngươi đã nhìn thấy, có nghĩa là đây là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai."
"Cách duy nhất để kiểm chứng thật hư, chính là đi thử!"
Lục Dương cảm thấy Bất Hủ Tiên Tử nói có lý, bèn lên đường đi đến Ngục Đỉnh.
Lúc này, Vân Chi vừa bước ra từ Ngục Đỉnh, trên nấm đấm còn dính máu, mặc dù vẫn là bộ dáng vô biểu cảm đó, nhưng những người quen của cô sẽ biết, lúc này, tâm trạng của cô không tồi.
Vân Chi đã thành công lấy được một lượng lớn thông tin về Bất Hủ Giáo từ miệng của hai vị Phó Giáo Chủ, trong đó bao gồm cả vị trí Tổng Bộ của Bất Hủ Giáo.
Vân Chi thấy Lục Dương đầy hăng hái chạy tới: "Tiểu sư đệ, có chuyện gì à?"
Lục Dương lộ ra nụ cười rạng rỡ, đáp: "Đệ nhất định phải học tập theo sư phụ, học thành bộ dạng không ra gì của sư phụ, cả ngày ngoài việc ăn thì chơi, không tu luyện cũng không làm chuyện chính đáng."
'Uỳnh - Xèn xẹt - '.
Bầu trời vốn quang đãng không biết do đâu lại giăng kín mây đen, sấm chớp đì đùng, rơi xuống những giọt mưa to như hạt đậu.
"Ơ, trời mưa rồi, ta đã nói là tối nay sẽ có mưa vừa mà!" Bất Hủ Tiên Tử dương dương tự đắc, dự báo thời tiết của mình vẫn rất chuẩn.
Lục Dương chú ý thấy, sau khi mình nói xong những lời này, vẻ mặt đại sư tỷ từ vô biểu cảm, chuyển thành nụ cười mỉm chi, mặc dù là cười, nhưng kết hợp với sấm chớp đì đùng trên trời, và linh cảm của Lục Dương, nụ cười này mang đến áp lực rất lớn cho Lục Dương.
Là tình thế sinh tử!
Lục Dương nuốt nước bọt, ý thức vội vàng quay về không gian tinh thần, lén hỏi: "Tiên tử, tu vi cao đến một mức độ nhất định, phải chăng sẽ xảy ra tình trạng thay đổi cảm xúc, từ đó ảnh hưởng đến thời tiết không?"
"Đúng rồi."
Lục Dương cuối cùng cũng biết được tại sao nơi quanh năm không mưa như Vấn Đạo Tông, hôm nay lại đổ mưa.
Là do mình đã chọc giận đại sư tỷ rồi!
"Tiên tử, dự báo thời tiết của cô đúng là chuẩn thật!" Lục Dương nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Trong hiện thực, Vân Chi nhẹ nhàng vỗ vai Lục Dương, dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ, phải chăng là do đệ gần đây tu luyện quá căng thẳng, khiến cho đệ bắt đầu nói sảng rồi phải không?"
Lục Dương lắp bắp một hồi, vô thức lắc đầu, nhưng nhanh chóng phát hiện ra phản hồi vừa rồi không ổn, lại vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, không nói nên lời.
Cuối cùng hắn cũng biết pháp thuật mà mình luyện thành là gì rồi.
Dự báo tương lai - dự báo những việc sẽ không xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận