Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 229: Lai lịch của Hoàng Huyết Thạch

Thái thú nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Lục Dương, nhưng cũng chỉ đành bất lực.
Ông ta từ tận đáy lòng không muốn tiết lộ việc này, nhưng sự việc đã đến nước này, ông ta nói cũng phải nói, không nói cũng phải nói.
Gia chủ nhà họ Mạc ra vẻ như đang xem kịch hay, hả hê trước cảnh ngộ của người khác.
Thái thú thở dài não nề: "Mời chư vị đi cùng với lão phu."
Mọi người theo thái thú tới mặt đất, đi thẳng tới mỏ khoáng.
"Sập mỏ là tin tức giả được công bố với bên ngoài, bên trong còn có ẩn tình khác."
Thái thú quen đường thuộc lối, dẫn mọi người đi tới cuối hầm mỏ, ấn một cơ quan giấu trong vách tường, chỉ nghe tiếng 'rầm rầm', cánh cửa đá mở ra, thông đến nội bộ của hầm mỏ.
Đây là con đường nội bộ chỉ lác đác vài người biết, bí mật thiết lập trận pháp tránh sự dò quét của thần thức, nếu có thần thức dò quét, sẽ thấy cảnh tượng do trận pháp mô phỏng ra.
Gia chủ Mạc Gia trở nên nghiêm túc, đây giống như tin tức mà ông ấy dò thám được, quả nhiên có đường hầm bí mật.
Càng đi vào sâu bên trong đường hầm, càng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, như thể phía trước xảy ra vụ thảm án, thi thể chồng chất như núi, máu huyết chảy cạn.
Khi Lục Dương đi ra khỏi hang động, tới một khoảng đất trống, mùi máu tanh càng ùn ùn kéo tới.
May mà Lục Dương rất nhanh đã thích ứng với mùi máu, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Chính giữa khoảng đất trống là một cái hố lớn, trong hố ngập tràn một màu đỏ của máu, vô số khối đá nhô ra trong hồ máu, đỏ tươi dị thường, đều có phẩm chất tương tự như khối Hoàng Huyết Thạch mà Mạnh Cảnh Chu vừa mua.
Bên mép hố có mấy người đang đi lại, thỉnh thoảng đổ máu xuống hồ máu.
"Đây, đây là..."
Thái thú bất đắc dĩ giải thích: "Đây là Hoàng Huyết Thạch đang được sản xuất."
"Hoàng Huyết Thạch là hàng giả?" Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc, mình đã mua hàng giả với giá năm trăm ngàn?
Lý Hạo Nhiên lắc đầu: "Không đúng, máu trong hố đều là máu phượng hoàng, ta từng thấy thầy giáo dùng khi luyện khí, chỉ là máu phượng hoàng mà thầy giáo dùng có phẩm chất cao hơn ở đây."
"Thái thú đại nhân, mấy người này là ai?" Một thanh niên mắt đỏ đi tới, trên cổ còn có lông vũ màu đỏ.
Y nhíu mày tìm đến thái thú, cảm thấy bất mãn với việc ông ta dẫn người ngoài tới đây.
Thái thú thở dài: "Không còn cách nào khác, nếu ta không dẫn họ tới, thì người xúi quẩy sẽ là ta."
Thanh niên mắt đỏ vừa định bộc phát, dẫn người ngoài tới có nghĩa là sự tình đã bại lộ, y trở về phải ăn nói với tộc trưởng thế nào?
"Mấy vị này là người của Vấn Đạo Tông, còn đây là cháu của ta, gia chủ Mạc Gia."
"Cút đi!"
"Vấn Đạo Tông?" Thanh niên mắt đỏ kinh ngạc đánh giá Lục Dương và những người khác, biểu cảm liên tục thay đổi, như là nhớ lại chuyện không hay, thái độ không còn kiêu ngạo.
"Vân Chi là gì của các ngươi?"
"Là đại sư tỷ của tại hạ."
"Cam Điềm là gì của các ngươi?"
"Là tam sư tỷ của tại hạ." Lục Dương đáp.
Tam sư tỷ, người mà trước nay chưa từng gặp mặt tên là Cam Điềm, hiện đang rèn luyện ở Yêu Vực.
"Hóa ra là đạo hữu Vấn Đạo Tông tới đây tham quan khảo sát, mời qua bên này." Thái độ của thanh niên mắt đỏ thay đổi một trăm tám mươi độ, chuyển sang vẻ mặt tươi cười, vừa thân thiết lại hữu hảo.
Khóe mắt của thái thú thoáng co giật, ông ta từ chưa thấy thanh niên mắt đỏ đối xử thân thiết với mình như vậy: "Giới thiệu một chút, vị này là Khương Sơn, người Phụng Tộc."
"Xin hỏi Khương Sơn tiền bối quen biết đại sư tỷ và tam sư tỷ..."
"Ôi dào, gọi Khương Sơn tiền bối, sao xa lạ vậy, sau này cứ gọi ta là Tiểu Khương được rồi." Không biết vì sao, Khương Sơn có thái độ cực kỳ tốt với Lục Dương.
"Còn về Vân Chi tiền bối và Cam Điềm tiền bối, họ đối xử rất tốt với Phụng Tộc bọn ta, hai người họ còn đến Phụng Tộc trao đổi võ nghệ, chỉ dạy bọn ta tu hành, ta cũng có vinh hạnh từng được hai người họ dạy bảo".
"Tất nhiên, nếu có thể, ta nói là nếu như có thể, liệu rằng có thể nhờ các hạ về nói với đại sư tỷ và tam sư tỷ của các hạ một tiếng, bảo hai người họ đừng tới Phụng Tộc bọn ta nữa, địa bàn của Long Tộc lớn, qua Long Tộc đi."
Lục Dương nín lặng.
Đại sư tỷ và tam sư tỷ, hai người đã làm gì ở Phụng Tộc vậy?
Tô Y Nhân cũng rất tò mò, biểu hiện như vậy không giống với Phụng Tộc kiêu ngạo trong truyền thuyết.
"Tại hạ tới đây chính là muốn biết Hoàng Huyết Thạch rốt cuộc là chuyện như thế nào."
Thái thú nói: "Chi tiết trong chuyện này, Khương Sơn không rõ bằng lão phu, vẫn là để lão phu giải thích đi."
"Chuyện phải nói từ bốn ngàn năm trước. Bốn ngàn năm trước, phượng hoàng tiền bối tọa hóa ở nơi đây, huyết dịch thẩm thấu hầm mỏ, xuất hiện lô Hoàng Huyết Thạch đầu tiên, cổ nhân trong lúc tình cờ phát hiện Hoàng Huyết Thạch, vui mừng như điên, dựng trại đóng quân ở đây, tạo thành hình dáng sơ khai của quận Lạc Phượng."
"Khoảng bảy trăm năm sau, Hoàng Huyết Thạch càng lúc càng ít, càng lúc càng khó đào, thái thú lúc bấy giờ thấy tình hình không ổn, Hoàng Huyết Thạch cạn kiệt, trụ cột kinh tế quận Lạc Phượng biến mất, cả quận Lạc Phượng sẽ sụp đổ."
"Thế là ông ấy bí mật tới Phụng Tộc, hy vọng có thể mua một ít máu phượng hoàng, chế tạo một lô Hoàng Huyết Thạch mới."
"Ban đầu Phụng Tộc không đồng ý, bọn họ vốn kiêu ngạo, không vướng bụi trần, không bằng lòng bán máu cho thái thú."
"Khi thái thú viết ra doanh thu bán Hoàng Huyết Thạch bao năm qua, hơn nữa cam kết nguyện chia cho Phụng Tộc ba phần lợi nhuận, thái độ của Phụng Tộc lập tức thay đổi chóng vánh."
Mọi người nhìn về phía tộc nhân Phụng Tộc duy nhất có mặt tại đây là Khương Sơn.
Khương Sơn nói với ngữ điệu cây ngay không sợ chết đứng: "Phụng Tộc bọn ta có nhiều người như vậy, ăn mặc đi lại thứ nào chẳng cần linh thạch, bọn ta dựa vào bản lĩnh của mình kiếm chút tiền bù đắp phí sinh hoạt trong nhà thì có sao chứ?"
Lục Dương lần đầu nghe thấy đem việc bán máu ra nói đến mới mẻ thoát tục như vậy.
Lục Dương nhớ tới lời Lý Hạo Nhiên từng nói "Phụng Tộc là chủng tộc kiêu ngạo nhất trong Yêu Tộc, huyết dịch của họ vô cùng trân quý, Nhân Tộc muốn có được huyết dịch của họ khó như lên trời".
Hay cho một câu khó như lên trời.
Thái thú thoáng liếc sang Khương Sơn: "Phụng Tộc các người nếu như cây ngay không sợ chết đứng như vậy, sao lại yêu cầu làm cũ Hoàng Huyết Thạch, kiên quyết không để người ngoài nhìn ra là vừa mới ngâm xong?"
Khương Sơn chột dạ mà chuyển rời ánh mắt, không dám nhìn thẳng thái thú.
"Phụng Tộc bằng lòng bán máu phượng hoàng, nhưng yêu cầu phải giữ bí mật, không để người khác nhìn ra, vị thái thú tiền bối đó liền nghiên cứu ra cách để nhanh chóng làm cũ Hoàng Huyết Thạch."
"Giống như thế này."
Thái thú tiện tay nhặt một khối từ hồ máu, thi triển pháp thuật, Hoàng Huyết Thạch vốn có màu sắc nổi bật trên tay ông ta trở nên tối tăm nhạt nhòa, như thể đã trải qua mấy trăm, mấy ngàn năm.
"Cứ cách vài năm, quận Lạc Phượng sẽ nhận được một lô máu từ chỗ Phượng Tộc, ngâm đá, chế tạo Hoàng Huyết Thạch."
"Cứ như vậy kéo dài hơn ba ngàn năm, là bí mật của từng đời thái thú."
"Về sau không biết xảy ra sai sót gì, có một khối Hoàng Huyết Thạch chưa được làm cũ lọt ra ngoài, qua vài vòng luân chuyển, được đại thiếu gia nhà họ Mạnh mua về."
"Nếu như luyện khí sư có kinh nghiệm nhìn thấy khối Hoàng Huyết Thạch đó, thì có thể đoán ra Hoàng Huyết Thạch do quận Lạc Phượng sản xuất hiện giờ đều vừa mới được làm ra, từ đó đoán ra giao ước giữa quận Lạc Phượng và Phụng Tộc."
"Việc này vỡ lở, mặt mũi của quận Lạc Phượng và Phụng Tộc cũng chẳng mấy tốt đẹp, cho nên ta luôn muốn thu hồi khối Hoàng Huyết Thạch này, còn cái tên họ Mạc kia, suy nghĩ cũng giống ta."
"Chỉ là chuyện đã đến nước này, các người đều đã biết được chân tướng, thu hồi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận