Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 239: Tỏ vẻ gì chứ?

"Cho hai lọ thuốc chống côn trùng, lấy loại đắt nhất."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đến chi nhánh của thương hội Lạc Địa Kim Tiền ở Trấn Yêu Quan để mua các vật tư cần thiết.
Trấn Yêu Quan là một thành thị lớn có thể đếm trên đầu ngón tay ở biên cương, hàng ngày đều có lượng lớn hàng hóa liên quan đến yêu thú được bán ra, vận chuyển tới các nơi trong Đại Lục Trung Ương, đáp ứng nhu cầu của những người ở các cảnh giới khác nhau, dòng chảy linh thạch kinh người.
Thuốc chống côn trùng là đặc sản của vùng biên giới, nó chính là một loại linh dịch đặc chế được làm ra để nhắm vào những con muỗi mòng khó lòng đề phòng trong khu rừng rậm. Thoa lên trên người sẽ tạo ra một mùi đặc biệt, chỉ có muỗi mòng có thể ngửi thấy, khiến chúng tránh ra xa, không dám tiếp cận tu sĩ.
Như vậy thì sẽ không xảy ra những việc như bị con đĩa bò lên người nữa.
"Thuốc chống côn trùng của các người có nhiều hàng tồn không?" Mạnh Cảnh Chu đột nhiên nhớ ra một vấn đề.
Người phục dịch sững sờ một thoáng, không hiểu Mạnh Cảnh Chu có ý gì, lịch sự hỏi: "Xin hỏi quan khách muốn mua bao nhiêu thuốc chống côn trùng?"
"Ước chừng nhiều đến mức có thể đuổi hết muỗi mòng ra khỏi khu rừng rậm."
Ngay cả người từng trải qua khóa đào tạo đầy đủ như người phục dịch, khóe miệng y cũng không kìm được mà khẽ co giật: "Xin lỗi quan khách, số lượng thuốc chống côn trùng mà quan khách yêu cầu quá lớn, có lẽ là ngay cả khi có vét sạch cả kho của tổng bộ cũng không tài nào đáp ứng được nhu cầu của quan khách."
Mọi người đều chỉ thoa thuốc chống côn trùng lên người, quan khách thì hay rồi, đòi rải khắp khu rừng, thế này thì dù có bao nhiêu thuốc chống côn trùng cũng không đủ dùng.
Mạnh Cảnh Chu bĩu môi, hơi bất mãn với khẩu hiệu mà thương hội tuyên truyền: "Vậy mà còn nói chỉ cần có tiền thì có thể đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng à? Thôi bỏ đi, không có thì thôi."
Môi trường rừng rậm khắc nghiệt, ngay cả con muỗi cũng có thực lực Luyện Khí tầng thứ nhất, tu sĩ cảnh giới Luyện Khí đi vào khu rừng, gần như không có khả năng sống sót.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác, nếu tu sĩ Luyện Khí có thể sống sót trong rừng rậm, sau này nhất định sẽ thành tài.
Trên thực tế, trong lịch sử đã có rất nhiều đại tu sĩ nổi danh, chọn đến khu rừng rậm khi ở cảnh giới Luyện Khí để mài giũa bản thân, luyện ra bản lĩnh cao cường, để tạo cơ sở vững chắc cho việc sau này bên trong cơ thể thấp tà trầm nặng, cần điều dưỡng cơ thể trong thời gian dài.
"Thêm hai lọ đan trừ thấp nữa, lấy loại có hiệu quả tốt nhất."
"Và cả đan giải độc nữa."
"Ta nghe nói trên người một số yêu thú có loại độc xuân dược, cho ta vài lọ thuốc giải cho... không không, ta không phải đến để hỏi địa chỉ thanh lâu, ý ta muốn nói là lấy vài lọ thuốc giải cho xuân dược."
"Thuốc độc... chất lượng thuốc độc của các người đúng là không ổn mà, may mà ta đã chuẩn bị sẵn từ trước, trên giấy có ghi lại số lượng và trọng lượng của các loại thảo dược, ngươi cứ bóc theo đó cho ta, bọn ta tự điều chế."
Lục Dương lo ngại thay cho thuốc độc của thương hội Lạc Địa Kim Tiền, quá kém cỏi, ngẫu nhiên chọn một người trong Vấn Đạo Tông cũng có thể điều chế ra thuốc độc có chất lượng tốt hơn những thứ này.
"Hai vị có muốn mua một quyển Sách Tranh Rừng Rậm bản mới nhất không? Trong đó ghi chép hầu hết các loài yêu thú xuất hiện trong khu rừng rậm, cũng như những mối nguy hiểm có thể gặp phải trong đó."
"Hàng tốt, lấy một quyển."
"Có cần lều bạt không, có thể dùng đến khi cắm trại ngoài trời, đây là mặt hàng bán chạy trong thương hội. Mua lều bạt còn được tặng kèm nước tiểu của yêu thú cảnh giới Kim Đan, có thể rưới ở xung quanh khi đi ngủ, có thể đạt được hiệu quả xua đuổi yêu thú cấp thấp."
"Nhưng cũng có thể dẫn dụ yêu thú cấp cao đến phải không, không an toàn, không cần."
"Phù truyền tống định hướng? Thứ này dùng để làm gì?" Lục Dương chú ý đến một tấm phù, giá cả đắt đỏ, khiến hắn phải thầm tặc lưỡi.
Khi mang ra so sánh thì Thập Ngưu Chi Lực Đan rẻ hơn nhiều.
"Quan khách có con mắt tinh tường thật đấy, đây là món đồ tốt để bảo mệnh. Nếu các vị đụng phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng trong rừng rậm, chỉ cần kích hoạt tấm phù truyền tống này, thì các vị sẽ được truyền tống trở lại Trấn Yêu Quan. Ngay cả khi yêu tộc cảnh giới Nguyên Anh ra tay, cũng không thể làm gián đoạn quá trình truyền tống!"
"Nghe có vẻ không tồi, lấy năm tấm!" Mạnh Cảnh Chu tiêu tiền như nước, Hắn ta trước giờ nhìn trúng gì thì mua thứ nấy, chưa từng để ý đến giá cả.
Người phục dịch nghe vậy cười tươi như hoa, thái độ ngày càng nhiệt tình, chỉ riêng hoa hồng từ năm tấm phù truyền tống định hướng cũng đủ để sánh ngang với một tháng tiền lương của y rồi.
Hai vị quan khách này quả nhiên là đại gia giàu có, xem ra hôm nay y có thể kiếm được không ít hoa hồng.
Hai vị thiếu gia nhà quyền quý không biết chui ra từ đâu, có lẽ là người của một gia tộc lớn nào đó, hoặc là đệ tử của tông môn lớn tới đây thí luyện, lần đầu tiên đến nơi này.
Nghĩ đến đây, người phục dịch tốt bụng nhắc nhở: "Hai vị, vùng biên cương không giống như nơi các vị sinh sống, chú trọng việc không để lộ tài sản. Nơi đây không chỉ có yêu thú hiểm ác, mà con người cũng hiểm ác không kém. Hàng ngày đều có người mất tích trong khu rừng rậm, đặc biệt là gần đây, số người mất tích ngày càng nhiều, có người nói là do yêu thú gây ra, nhưng mọi người đều biết, chắc gì mọi chuyện đều do yêu thú làm."
Y đoán rằng hai vị quan khách này sẽ rèn luyện ở đây một thời gian, sau này khó tránh khỏi việc phải tiếp tục giao thiệp, khách hàng lớn như thế tất nhiên phải nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng.
"Tuy rằng Đốc Trấn đại nhân đã đặt ra Quy Tắc ở tòa thành này, Bất cứ ai cũng không thể chiếm đoạt, cướp bóc, trộm cắp. Nhưng quy tắc này chỉ giới hạn trong phạm vi Trấn Yêu Quan, ra khỏi Trấn Yêu Quan, đi vào khu rừng rậm, thì quy tắc cũng chẳng còn nghĩa lý gì."
Đây chính là lợi thế của tu sĩ cảnh giới Hợp Thể, có thể đặt ra các quy tắc mà mọi người buộc phải tuân thủ trong thành trì do họ quản lý, đảm bảo trật tự ở mức tối đa.
Nếu không phải số lượng tu sĩ cảnh giới Hợp Thể hiếm hoi, vương triều Đại Hạ hận không thể mỗi một tòa thành trì đều bố trí tu sĩ cảnh giới Hợp Thể.
"Xin mời hai vị sang phòng khách quý."
Người phục dịch khẽ khom người, bày ra tư thế 'mời', nhưng bị Lục Dương từ chối.
"Không cần đâu, hai huynh đệ bọn ta đường đường là Trúc Cơ Trung Kỳ, thế đạo hiện nay lại thái bình, ai dám cướp bọn ta chứ?"
Thấy vậy, người phục dịch cũng không khuyên thêm, chỉ có thể tiếp tục phục vụ bọn họ.
"Có những loại đan dược trị thương gì?"
"Kim Sang Đan, dùng một viên, thương thế sẽ nhanh chóng lành lặn. Ngưng Huyết Đan, nếu gặp tình huống mất nhiều máu, dùng đan này sẽ nhanh chóng cầm máu. Hồi Khí Đan, có thể tối ưu tăng tốc độ hồi phục linh lực. Bạch Cốt Đan thuộc dòng công đức tạo hóa của Phật Quốc, có thể sinh ra da thịt từ xương cốt của người chết..."
"Mỗi loại lấy hai lọ."
"Có pháp bảo hộ thể nào không? Cũng lấy hai món."
Sau khi mua sắm xong, hai người họ kiểm kê một phen, thấy không bỏ sót thứ gì: "Tính tiền đi."
"Hai vị là khách quý của thương hội, sau này mua sắm đều sẽ được giảm mười phần trăm."
Mạnh Cảnh Chu không nói gì, chỉ điềm đạm lấy ra một lệnh bài màu đen, trên đó khắc chữ 'Mạnh'.
Nhìn thấy lệnh bài này, đột nhiên con ngươi của người phục dịch khẽ co rút, thậm chí hai tay cũng run lập cập.
Bài học đầu tiên mà y được đào tạo trước khi công tác là phân biệt các lệnh bài do thượng hội đặc biệt lập ra. Những lệnh bài này đại diện cho các thân phận khác nhau, ví dụ như hoàng gia, chẳng hạn như Mạnh Gia, tất thảy đều phải đối xử một cách kính cẩn lễ phép, tuyệt đối không thể đắc tội.
Y đã làm việc ở đây hơn mười năm, cũng từng gặp qua người của Mạnh Gia, nhưng những người đó đều là chi thứ. Trên lệnh bài chỉ khắc một chữ 'Mạnh', điều này đồng nghĩa với việc đối phương là trực hệ của Mạnh Gia, tương lai có tư cách nắm giữ một phần quyền lực của nhà họ Mạnh.
Đây là một bối cảnh lớn, tuyệt đối là bối cảnh lớn.
Nực cười thay bản thân còn nói cái gì mà giảm giá mười phần trăm, e rằng người ta còn chẳng thèm đếm xỉa đến mức chiết khấu nhỏ nhoi này.
"Chớ làm ầm lên." Mạnh Cảnh Chu nói, giọng điệu bình thản, nhưng trong lòng thực chất lại mừng như mở cờ trong bụng.
Đúng đúng, đây chính là biểu cảm mà mình muốn.
Lục Dương liếc mắt nhìn Mạnh Cảnh Chu, mặt đầy vẻ chán ghét.
Tỏ vẻ gì chứ?
Vấn Đạo Tông cũng có những lệnh bài như vậy, nhưng chỉ có những người như đại sư tỷ, trưởng lão mới có tư cách sử dụng.
Người phục dịch nhận lấy lệnh bài, sau khi kiểm tra rõ thực hư, người phục dịch nhanh chóng tính tiền, còn tặng thêm một đống món quà nhỏ khác.
"Hai vị có mang theo nhẫn trữ vật không, tại hạ tận tay cất vào đó cho các vị."
Lục Dương điềm đạm lấy ra ngọc bài thân phận của Vấn Đạo Tông, trên đó khắc hai chữ 'Lục Dương'.
Nhìn thấy ngọc bài, lòng của người phục dịch lại thắt lại lần nữa.
Đệ tử Vấn Đạo Tông, đây là một thân phận có thể làm mưa làm gió trong giới tu tiên.
Y đoán rằng hai người này xuất thân từ gia tộc lớn hoặc tông môn lớn, nhưng quả thật chưa từng nghĩ tới sẽ lớn như vậy.
"Chớ làm ầm lên." Lục Dương nói, giọng điệu bình thản, nhưng trong lòng thực chất lại mừng như mở cờ trong bụng.
Cuối cùng cũng đến lượt mình rồi.
Mạnh Cảnh Chu liếc mắt nhìn Lục Dương, tỏ vẻ gì chứ?
Hai người họ lấy xong đồ, bèn tiến về khu rừng rậm.
Tuy nhiên, điều mà hai người họ không phát hiện đó là ngay sau khi họ rời khỏi thương hội, bèn có năm bóng người lén lút theo sau, ánh mắt hung dữ, tuyệt nhiên không phải hạng người lương thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận