Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 260: Mối thù huyết mạch

"Rõ ràng là trong thời Thượng Cổ tiến hành theo nghi thức mà ta dạy, sẽ không thể xảy ra vấn đề gì cả, chuyện này là sao?"
Bất Hủ Tiên Tử biết sai bèn lập tức sửa đổi, tìm hiểu vấn đề, tìm cách giải quyết, tránh việc sau này lại tái phạm sai lầm.
"Ta đã hiểu rồi, Man Tộc thời Thượng Cổ mà ta quen biết thuộc thế hệ đầu tiên, huyết mạch thuần khiết, là đối tượng hưởng lợi trực tiếp từ sự chúc phúc của ta!"
"Truyền thừa trải qua 30 vạn năm, tỷ lệ chúc phúc của Tiên Nhân trong huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ suy giảm, đến thế hệ này thì đã rất thấp rồi."
"Cho nên khi tỉ trọng chúc phúc của ta cao thì sẽ có hiệu quả áp chế yêu thú, còn khi tỉ trọng chúc phúc thấp thì yêu thú sẽ trả thù ta?"
"Đúng là mềm nắn rắn buông mà, Kỳ Lân Tiên quản lý lũ yêu thú thế nào vậy, không cho ta chút mặt mũi gì hết!"
Bất Hủ Tiên Tử càng nghĩ càng thấy tức giận, quyết định đợi sau khi tìm thấy Kỳ Lân Tiên, nhất định phải dạy dỗ y một trận.
"Tiên tử, có cách nào để huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ của Man Cốt ngủ yên trở lại không?" Lục Dương đã có chút dự đoán về chuyện kích hoạt huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ sẽ chuốc theo cừu hận.
Dù sao thì khi còn sống, Bất Hủ Tiên Tử làm ra những chuyện trời oán người than, có kẻ thù cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều trước đây Bất Hủ Tiên Tử còn sống nên có thể áp chế được.
Một khi Bất Hủ Tiên Tử toi đời thì kẻ thù ngửi thấy mùi liền kéo đến.
Bất Hủ Tiên Tử trầm tư: "Vấn đề này thật sự chưa từng nghĩ tới, để ta nghĩ xem, hô lên vài tiếng 'Kỳ Lân Tiên là thằng oắt rụt đầu'... không được, nói không chừng sẽ chuốc thêm thù hận."
"À đúng rồi, có thể thông qua việc để Man Cốt liên tục hô "Bất Hủ Tiên Tử vạn kiếp bất hủ, như vậy có thể tiến thêm một bước mà kích hoạt huyết mạch, từ đó đạt tới mức độ áp chế yêu thú!"
Lục Dương cảm thấy biện pháp này toát ra một cảm giác bất ổn.
"Nghênh chiến thôi, chỉ có sáu con yêu thú giai đoạn Kim Đan, bốn người chúng ta có thể ứng phó." Lục Dương thở dài, tuyên bố ngón tay vàng mất hiệu lực, bắt đầu vạch kế hoạch tác chiến.
"Ta và Mạnh Cảnh Chu mỗi người đối phó hai con yêu thú giai đoạn Kim Đan, Đào sư muội và Man Cốt mỗi người đối phó một con, đúng, chính là hai con yêu thú Kim Đan Hậu Kỳ đó, giao lại cho hai người."
Bốn người họ đến rừng già vốn là để tìm cơ hội chiến đấu, bây giờ chẳng qua là đẩy nhanh kế hoạch lên một chút, vấn đề không lớn.
Đào Yêu Diệp và Man Cốt cảm thấy áp lực đè nặng, họ chưa từng giao thủ với yêu thú cảnh giới Kim Đan.
Áp lực của Man Cốt lớn nhất, y bất đắc dĩ nói: "Lục huynh, đệ không có ý kiến gì về kế hoạch tác chiến của huynh, chỉ là đệ có một câu hỏi."
"Chuyện gì?"
"Sáu con yêu thú này dường như đều nhắm vào đệ , phải đánh như thế nào?"
Lục Dương: "... Ba người bọn ta lên trước, chừa lại một con cho đệ."
...
Một con mãng xà khổng lồ mình đầy hoa văn, dài khoảng mười mét, phát ra tiếng rít mà thụt thò chiếc lưỡi, ánh mắt lạnh lẽo, cơ thể nó căng cứng, bò nhanh như bay trên mặt đất, muốn quấn lấy Man Cốt.
Nó và Man Cốt chưa từng quen biết, nhưng căn nguyên của huyết mạch không ngừng nói với nó, người này rất nguy hiểm, phải giết chết người này.
Vậy thì giết chết người này!
Chẳng qua là một tên Trúc Cơ Hậu Kỳ!
Nó quấn chặt lấy Man Cốt, siết đến mức Man Cốt thở không ra hơi, sắc mặt tái xanh, đột nhiên, mãng xà cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Man Cốt mà nó đang quấn quanh không thấy tăm hơi.
Đồng tử của mãng xà co rút lại, ý thức được vấn đề.
Không ngờ nó không biết tự lúc nào đã rơi vào ảo cảnh !
"Đối thủ của ngươi là ta."
Một bóng hồng thướt tha đứng sau lưng mãng xà, tay cầm chiếc ô giấy đỏ, tựa như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Mãng xà đột ngột quay đầu, vừa định tấn công Đào Yêu Diệp thì thấy trùng trùng lớp lớp bóng hồng xuất hiện sau lưng Đào Yêu Diệp, vây chặt lấy nó.
Nó thế mà lại rơi vào ảo cảnh rồi!
Lục Dương vác kiếm, từng bước tiến về phía hai con yêu thú, đầu kiếm lướt trên mặt đất, để lại một vệt thẳng tắp.
Đột nhiên, Lục Dương vung kiếm lên, mũi kiếm hất tung bụi đất, làm mờ mắt hai con yêu thú.
Hai con yêu thú mở rộng thần thức, tìm kiếm Lục Dương.
Nhưng hoàn toàn không thấy Lục Dương đâu, thay vào đó là một con hổ dữ với sắc lông sặc sỡ, mãnh hổ ngậm một thanh tuyệt thế bảo kiếm trong miệng.
Thức thứ nhất của Lục Thị Tượng Hình Quyền - Hổ Quyền!
Hai con yêu thú không ngờ tới tình huống như thế này, sững sờ trong chốc lát.
Trong lúc sững người, hổ dữ sắc lông sặc sỡ ngậm kiếm tiến công, định cắt đứt cổ của hai con yêu thú này!
Hai con yêu thú vội vàng né tránh, kiếm Thanh Phong sượt qua da, xé toạc một đường trên lớp da lông mà chúng tự hào, máu tươi chảy ròng.
Hai con yêu thú cũng không phải hạng ăn chay, chúng khống chế cơ bắp xung quanh vết thương, cơ bắp phát lực, trực tiếp bít vết thương lại!
Giai đoạn Kim Đan có thể điều khiển từng bộ phận trên cơ thể!
Đây cũng chính là lý do mà Lục Dương nói chiến pháp Hợp Thể phải đến giai đoạn Kim Đan mới có thể bù đắp lỗ hổng.
Hổ dữ sắc lông sặc sỡ vốn đã có móng vuốt sắc bén, cào trúng người có thể xé cả thịt lẫn xương, giờ đây thêm thanh kiếm trong miệng, càng khiến chiến lực tăng thêm một tầng!
Như hổ thêm kiếm!
Hai con yêu thú tìm kiếm hổ dữ sắc lông sặc sỡ, chẳng có thu hoạch gì.
Ở đâu rồi?
Một con yêu thú phản ứng trước tiên, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, vừa định trải rộng thần thức kiểm tra, thì thấy hổ dữ trồi lên từ mặt đất, đâm ra một kiếm!
Trực tiếp đoạt đi một chi trước của yêu thú!
Hai con yêu thú muốn phản kích, thì thấy con mãnh hổ kia nhảy vào trong đất.
Đối với người nắm giữ thuật Súc Địa như Lục Dương, đây không phải đất, mà là hồ nước!
Man Cốt đối mặt với một con yêu thú khoác giáp, cao bằng một người, tấm giáp như vảy cá, lại nhỏ hơn vảy cá, giống như vảy con tê tê.
Yêu thú khoác giáp gầm lên một tiếng, lao về phía Man Cốt.
Man Cốt không chịu thua kém, quát lớn một tiếng "Bất Hủ Tiên Tử phù hộ", cũng lao về phía yêu thú khoác giáp.
Yêu thú khoác giáp chưa từng thấy Nhân Tộc dũng cảm như vậy, chỉ là một thằng ranh con Trúc Cơ Hậu Kỳ của Nhân Tộc, thế mà lại dám so găng sức mạnh thể xác với nó?
Ầm !
Một người và một thú xảy ra va chạm, âm thanh đinh tai nhức óc.
Hai bên đều lùi lại mấy bước, không tài nào đứng vững, cuối cùng đều đâm sầm vào một cây đại thụ, lúc này mới ổn định lại thân thể.
Yêu thú khoác giáp như gặp phải kình địch, nó không ngờ thân thể đối phương thế mà lại đáng sợ đến vậy, có thể sánh ngang với nó.
Man Cốt thở hổn hển, lần va chạm vừa rồi y đã chịu thiệt, nhưng khi y liên tục hô tên Bất Hủ Tiên Tử, cảm thấy thân thể đang không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Bất Hủ Tiên Tử phù hộ!"
Y hét lớn một tiếng, lại lần nữa lao về phía yêu thú khoác giáp.
Mạnh Cảnh Chu và Lục Dương giống nhau, yêu thú mà họ đối mặt là hai con yêu thú giai đoạn Kim Đan Trung Kỳ, một con hổ, huyết mạch bắt nguồn từ đại yêu thời Thượng Cổ là Lục Ngô, một con sư tử, huyết mạch bắt nguồn từ Sư Tử Chín Đầu thời Thượng Cổ, đều không dễ đối phó.
Hai con yêu thú này còn nguy hiểm hơn hai con yêu thú mà Lục Dương gặp phải.
Hai con yêu thú nhìn chằm chằm Mạnh Cảnh Chu như hổ đói, sức mạnh huyết mạch thúc đẩy chúng phải giết chết vật cản như Mạnh Cảnh Chu, tiếp theo đó giết chết Man Cốt.
Đây là thù hận bắt nguồn từ huyết mạch, không thể hóa giải, không thể đoạn tuyệt, chỉ có thể kết thúc bằng cái chết!
"Chậc, sao vận khí của ta lại tệ vậy nhỉ."
Mạnh Cảnh Chu lẩm bẩm một tiếng, lục lọi trong áo, khiến thân thể hai con yêu thú căng cứng, tập trung tinh thần, điều động sức mạnh toàn thân, bất kể Mạnh Cảnh Chu móc ra loại ám khí gì, chúng cũng có thể tránh được, từ đó phản sát.
Đây là sự kiêu ngạo bắt nguồn từ huyết mạch Thượng Cổ!
Mạnh Cảnh Chu với tốc độ nhanh như chớp, ném một vật lóe lên ánh sáng khác thường về phía xa, hoàn toàn không có ý nhắm vào hai con yêu thú.
Thị lực của Sư Yêu ở trong giai đoạn Kim Đan cũng có thể xếp vào hàng đầu, nó nhìn rõ hình dạng của vật đó, quay đầu bèn chạy, rượt theo vật đó.
Yêu Hổ sững người tại chỗ, lúng ta lúng túng: "Nhân Tộc, ngươi vừa ném đi thứ gì vậy."
"Một viên linh thạch thượng phẩm."
Yêu Hổ lập tức xoay người đuổi theo Sư Yêu.
Mối thù huyết mạch hình như cũng không quan trọng cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận