Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 347: Kỳ Lân Tiên, ta nhớ kỹ ngươi (2)

- Mặc dù Cửu Trọng Tiên xuất thân từ bộ lạc lớn nhất của nhân tộc là Liên Sơn thị, nhưng hắn đối xử bình đẳng với mọi người, với những bộ lạc nhỏ cũng rất tốt.
- Sau khi thành tiên, hắn bắt tay vào giải quyết vấn đề lũ lụt, luyện chế ra một loại đất gặp nước thì nở ra, chính là Tức Nhưỡng chi thổ trong tay ngươi đấy.
- À đúng rồi Lục Dương, Tức Nhưỡng chi thổ là thứ mà ngươi không thể ăn.
- Có vấn đề gì sao?
Bất Hủ Tiên Tử nhìn Lục Dương bằng ánh mắt thương hại:
- Tức Nhưỡng chi thổ gặp nước thì nở ra, nước bọt cũng vậy, ngươi ăn một miếng Tức Nhưỡng chi thổ, Tức Nhưỡng chi thổ sẽ nở ra đến mức bọc lấy ngươi.
- Thôi vậy.
Lục Dương vội vàng tránh xa Tức Nhưỡng chi thổ.
Tam Diệp Tinh Thần Thảo, Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa mang đến thêm hai loại đất quý hiếm, Lục Dương lần lượt ăn thử, cũng không có tác dụng gì.
- Vô dụng rồi.
Hiệu quả của ba loại đất không thể nào đều là cải thiện thể chất được.
- Ăn thêm hai miếng nữa không?
Bất Hủ Tiên Tử không tin tà.
Lục Dương ăn sạch sẽ số đất mang đến, vậy mà vẫn không có chút thay đổi nào.
Lục Dương cảm thấy có lẽ là chưa ăn đủ, thế là lại bảo mấy đứa tiểu dược vương đi tìm đất ăn, ăn mãi cho đến khi trời sáng rõ, Lục Dương vẫn không cảm nhận được sự thay đổi.
- Tiên tử, cái thần thông Thôn Thiên Phệ Địa này của ngươi có đáng tin không vậy?
Lục Dương nghi ngờ mình bị Bất Hủ Tiên Tử lừa rồi.
- Sao lại không đáng tin, đây chính là thần thông Đại Pháp Thao Thiết của Kỳ Lân Tiên truyền cho ta mà.
Lục Dương bỗng có một linh cảm chẳng lành:
- Khoan đã, là Kỳ Lân Tiên truyền cho ngươi sao?
- Đúng vậy.
- Hắn truyền cho ngươi từ lúc nào? Là sau khi hắn tổ chức hôn lễ không?
Bất Hủ Tiên Tử khá kinh ngạc: - Sao ngươi biết?
- Sau khi hôn lễ kết thúc không lâu, Kỳ Lân Tiên tìm đến ta, hỏi ta có muốn học thần thông viễn cổ của tộc Thao Thiết không, ta nói học thì cũng chẳng sao.
- Thôn Thiên Phệ Địa không khó học, ta học rất nhanh, học xong Kỳ Lân Tiên hỏi ta có muốn ăn thử đất không, ta nói ta đã thành tiên rồi, ăn đất còn có tác dụng gì, nghe ta nói vậy, hắn rất thất vọng rồi bỏ đi.
Lục Dương im lặng một lúc lâu, mới thăm dò hỏi:
- Tiên tử, trước đó ngươi từng nói trong sách cũng từng đọc qua chuyện về tộc Thao Thiết, trong sách có nói ăn đất có thể nâng cao thiên phú tu hành không?
- Không có, đây là Kỳ Lân Tiên nói với ta.
Ăn. Bất Hủ Tiên Tử nhắc nhở.
Lục Dương trầm mặc.
Lục Dương đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, Thôn Thiên Phệ Địa đúng là dùng để ăn đất, tộc Thao Thiết cũng đúng là khởi nghiệp bằng cách ăn đất, nhưng căn bản là không có chuyện ăn đất có thể nâng cao thiên phú tu hành.
Là Kỳ Lân Tiên muốn trả thù Bất Hủ Tiên Tử, cố ý truyền cho tiên tử thần thông này, còn dùng lời nói ‘nâng cao thiên phú tu hành’ để khơi dậy sự tò mò của tiên tử, mong tiên tử ăn đất.
Như vậy, Kỳ Lân Tiên có thể truyền bá chuyện tiên tử ăn đất ra ngoài, lấy đó ra để chế giễu tiên tử.
Ai ngờ Bất Hủ Tiên Tử đại ngu mà trí tuệ, căn bản không mắc mưu.
Ba mươi vạn năm sau, cái hố mà Kỳ Lân Tiên chôn đã khiến cho tên xui xẻo này giẫm phải, ăn đất cả một đêm.
Kỳ Lân Tiên, ngươi không hại được Bất Hủ Tiên Tử thì hại ta phải không, ta nhớ ngươi rồi.
Khi mọi người đến điểm hẹn, Lục Dương vẫn chưa đến.
Đang lúc mọi người định đi tìm thì thấy Lục Dương bước đi nặng nề đi tới, mặt mày xám xịt.
Mạnh Cảnh Chu bị dáng vẻ của Lục Dương làm cho giật mình:
- Sao thế, ngủ ngã vào hố bùn à?
Lục Dương giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khoát tay:
- Không có gì, chỉ là lúc học thần thông gặp phải chút trục trặc nhỏ, chuyện này rất bình thường trên con đường tu tiên.
May mà Kim Đan kỳ không cần ngủ, không thì bây giờ Lục Dương đã buồn ngủ đến mức mở mắt không ra rồi.
Ngũ trưởng lão cũng rất quan tâm đến Lục Dương:
- Thật sự không sao chứ?
- Thật sự không sao.
- Vậy thì tốt rồi.
Ngũ trưởng lão lấy ra từ trong tay áo một chiếc phi toa, sau đó nhẹ nhàng tung lên, phi toa trở nên to bằng phi thuyền của thương hội.
Phi toa mở ra, lộ ra chỗ ngồi bên trong và đủ loại tiện nghi tinh xảo.
- Lên đi.
Đây là pháp bảo phi hành mà Ngũ trưởng lão thích nhất, xét về giá cả, đắt hơn phi thuyền không biết bao nhiêu lần.
Mọi người lần lượt nhảy lên phi toa, phi toa khép lại.
- Mọi người đã ngồi vững thắt dây an toàn chưa?
Ngũ trưởng lão đứng ở vị trí phía trước nhất, nhàn nhạt hỏi.
Mọi người không hiểu ý của hắn, đều ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, đồng thanh nói đã ngồi vững rồi.
- Vậy thì tốt rồi.
Ngũ trưởng lão gật đầu, giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, thúc giục phi toa.
Phi toa phá vỡ lớp rào cản không khí, phát ra tiếng nổ lớn, khởi động cực nhanh.
Giống như có thứ gì đó nặng nề ập đến, đè cho cả người đều dựa sát vào ghế, khiến Lục Dương không thể nhúc nhích.
Lực lượng này quá lớn, cho dù Lục Dương nghiến răng, cứng cổ, dùng hết toàn bộ sức lực cũng không thể giãy giụa được, chỉ có thể dán chặt vào ghế.
Hắn còn thử ngưng tụ khiên linh lực xung quanh, bảo vệ bản thân, nhưng với tốc độ này, linh lực vừa rồi rời khỏi cơ thể đã tan vỡ, căn bản không chống đỡ được khiên.
Cuối cùng, áp lực biến mất, bốn người thuận thế lao về phía trước, cánh tay chống lên đùi, đầu cúi gằm xuống, giữ vững cơ thể.
Bốn người có loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Đối mặt với Cửu U giáo cũng không có cảm giác này.
Ngũ trưởng lão dạo bước bồi hồi ở trước mặt bốn người, dạy bảo nói.
- Vừa rồi ta cố ý bỗng nhiên gia tốc, là vì rèn luyện lực phản ứng của các ngươi khi đối mặt tình huống xảy ra bất ngờ. Nhớ kỹ chủng loại cảm giác vừa rồi, thân là tu sĩ, cần thời thời khắc khắc cảnh giác khả năng xuất hiện nguy hiểm xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận