Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 476: Ba người đi tất cả đều có kế hoạch nham hiểm

- Chính là Vấn Đạo tông trong " Vấn Đạo tông truyền kỳ "!
- Đứng đầu trong năm đại tiên môn!
Người qua đường sợ hãi thán phục, phát ra từng tiến kinh hô, không ngờ lai lịch của Lục Dương lại bất phàm như thế.
Dân nữ cũng cực kì khiếp sợ nhìn Lục Dương, vẻ ái mộ càng sâu.
- Tạ thì không cần, xin Cố đạo hữu trông giữ ngươi hậu nhân cho tốt, trông chừng hậu nhân của ngươi, kẻo lại đưa tới tai họa ngập đầu cho ngươi, phải biết, Vấn Đạo tông ta đang lo nhiệm vụ trong Nhiệm Vụ điện không có để làm đây.
Lục Dương cao giọng nói, bề ngoài là đang nói cho lão tổ tông Cố gia nghe, cũng là nói cho bách tính xung quanh nghe.
Lão tổ tông Cố gia nào có thể không nghe ra ý trong lời nói của Lục Dương, mồ hôi lạnh đổ xuống.
Hắn cười làm lành nói:
- Chắc chắn chắc chắn, đa tạ đạo hữu nhắc nhở, việc này qua đi, Cố mỗ tất nhiên sẽ trông giữ hậu nhân chặt chẽ, nếu lại xảy ra chuyện này, chắc chắn sẽ rút gân nhổ xương bồi tội!
Dân nữ chậm rãi hành lễ với Lục Dương:
- Tiểu nữ tử không thể báo đáp...
- Kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp là được.
Lục Dương kịp thời ngăn chặn lời tiếp theo của dân nữ.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, hắn rời khỏi Viễn Sơn thành, đường cũ trở về.
- Hi vọng trên đường trở về sẽ không gặp phải loại chuyện này.
Hắn cảm thấy đoạn đường này, tình báo hữu dụng không lấy được gì, mà chuyện bị vướng vào thì không ít.
- Tiên nhân phù hộ... Được rồi, Tiên nhân phù hộ không đáng tin cậy, vẫn là ta tự cầu nhiều phúc còn hơn.
Đại khái là do số đào hoa rốt cục cũng sử dụng hết, dọc theo con đường này cũng không có thiên kim phú gia đi ra ngoài bị chặn, cũng không gặp nữ hiệp áp giải hàng hóa bị cướp, càng không gặp được luận võ chọn rể.
Luận võ chọn rể phiền toái nhất, khi gặp chỉ có thể né tránh, nếu như Lục Dương tham gia trận đấu, thua Vô Địch đan thì thôi, nếu thắng lại vô duyên vô cớ thêm một lão bà không quen không biết.
Tính thế nào cũng không có lời.
- A, trời nắng rồi?
Lúc Lục Dương sắp trở về chỗ xe ngựa, nhìn thấy vùng núi trong vắt vạn lý, rốt cục cũng không có trời mưa.
- Có lẽ là do lão Mạnh đã không còn lòng mong ngóng đi thành trì.
Lục Dương ở cách đó không xa nhìn thấy bốn bóng người, vừa đúng con đường hắn phải trở về.
Hắn bước nhanh đi vào, thấy rõ bốn bóng người này, cũng không phải là bốn người, mà là ba tên tu sĩ cộng thêm một bộ hoạt thi.
Tiếng cãi vã theo gió truyền đến bên tai Lục Dương.
- Ta nói mà, ba người chúng ta mấy lần muốn đi ngang qua nơi này, đều bị các loại ngoài ý muốn ngăn cản, đây là dự cảnh, phía trước có đại khủng bố, không thể tới gần!
Một tên tu sĩ thanh tú nói, ngăn cản đồng bạn tiếp tục đi tới.
- Diệp huynh, đây cũng chỉ là chút trùng hợp, thế gian lớn như vậy, có trùng hợp cũng bình thường, ta chưa từng nghe nói đến loại dự cảm này bao giờ.
Một người khác da vàng vọt, tóc ngắn, nhìn tùy tiện, hắn quay đầu hỏi đồng bạn thứ ba.
- Triệu huynh, ngươi vào Nam ra Bắc biết không ít chuyện, đã từng gặp tình huống này chưa?
Người được gọi là Triệu huynh kia vóc dáng cân xứng, sắc mặt trắng hơn người bình thường, có lẽ là bị bệnh.
Chân mày Triệu huynh nhíu chặt, tựa hồ đã nghe được chuyện này, nhưng lời nói khóe miệng, cuối cùng vẫn không thể nào nhớ nổi.
Lục Dương yên lặng vòng qua ba người, đi thẳng về phía trước.
- Ai ai ai, huynh đệ, phía trước không thể đi qua được!
Thanh niên tóc ngắn gọi Lục Dương lại.
- Không đi qua được?
- Phía trước hình như có thứ gì đó lén lút tác quái, ba người chúng ta vừa mới liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn, ngăn cản chúng ta tiến lên.
Thanh niên thanh tú tiếp lời nói:
- Văn Nhân huynh nói không sai, tỉ như vừa rồi ta đang muốn đi lên phía trước, công pháp vận chuyển liền xuất hiện sai lầm, tại chỗ ngồi gần nửa canh giờ mới điều chỉnh tốt.
- Sau khi công pháp vận chuyển bình thường, chúng ta lại gặp mấy ông lão lạc đường, đưa bọn hắn trở về.
- Một hồi lâu sau khi đến nơi này, chúng ta phát hiện có thứ rơi ở nhà ông lão, bèn chạy về đi lấy một chuyến.
- Lại lần nữa trở về, mấy khối đá từ đằng xa lăn tới, ngăn lại đường đi của chúng ta, chờ đến khi ba người chúng ta dời đá đi, lúc này mới phát hiện không ổn, giống như có lực lượng vô hình ngăn ở phía trước.
Triệu huynh bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, bừng tỉnh nói:
- Ta nhớ ra rồi.
- Nhớ tới cái gì rồi?
Hai tên đồng bạn vội vàng hỏi.
- Ta nghe các trưởng bối nói qua loại tình huống này, có đại năng đang luận đạo đấu pháp, sẽ bố trí trận pháp xua đuổi người ở bên ngoài, những người khác không có cách nào tiếp tục đi tới, chỉ có thể đường vòng, chỉ là trường hợp này gặp rất ít, dù sao đấu pháp trong núi, đấu pháp kết thúc còn phải khôi phục hình dáng cũ, rất phiền phức, đấu trên bình nguyên hay trên trời vẫn phổ biến hơn.
- Phía trước nếu có cao nhân đấu pháp, vừa rồi chúng ta không phải cũng gặp được, phía trước mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, chính là cao nhân đang mượn dùng thiên địa lực lượng đấu pháp!
Triệu huynh càng nói càng nghiêm túc, cảm thấy mình phân tích hợp tình hợp lý.
Thanh niên thanh tú cùng thanh niên tóc ngắn biết Triệu huynh lai lịch bất phàm, gật đầu tán thành phân tích của Triệu huynh.
- Đại năng đấu pháp, có thể tránh thoát vẫn nên tránh đi, nếu đã không thể đi qua từ trên núi, cũng chỉ có thể đi vòng.
Lục Dương nhìn chằm chằm ba người hồi lâu, bỗng nhiên hỏi:
- Ba người các ngươi ai nữ giả nam trang?
Lời vừa nói, thanh niên thanh tú được gọi là Diệp huynh bỗng biến sắc, thần sắc biến ảo chập chờn, thấy ánh mắt chắc chắn của Lục Dương, thua trận.
- Sao ngươi có thể nhìn ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận