Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 481: Công việc kinh doanh của Thất Tình Cốc (1)

- Vì ông nhiệt tình giúp người, thường giúp người khác dời núi, dần dà, biển cả mênh mông bị núi lấp đầy.
- Câu chuyện Ngu công dời núi lấp biển tạo đất được người ta biến thành một thành ngữ ! Ngu công lấp biển, dùng để hình dung muốn khắc phục khó khăn thì nhất định phải kiên trì tu luyện.
Lục Dương đau khổ xoa xoa thái dương, cảm thấy trí nhớ xuất hiện sự hỗn loạn.
Chuyện còn chưa kể xong, Bất Hủ tiên tử tiếp tục nói:
- Ngươi hẳn biết, nước biển sẽ không biến mất, chỉ chuyển rời đi, Ngu công lấp đầy biển, nước biển liền từ trong biển tràn ra, hình thành đại hồng thủy.
- May mà lúc đó Cửu Trọng tiên đã sớm chế tạo ra Thổ tức nhưỡng có thể nở ra khi gặp nước, hắn lấy Thổ tức nhưỡng ra chặn nước lũ, tránh để tràn lan, chuyện này được thế nhân gọi là Tiên nhân trị thủy.
Ý thức Lục Dương trở về hiện thực, lúc này hắn mới phát hiện Thất Tình cốc có rất nhiều người, đều đang xếp hàng, nếu đến lượt bọn họ, thì phải xếp đến bao giờ?
- Đây là tình huống gì, sao lại có nhiều người trúng lời nguyền của Thất Tình cốc như vậy?
Lời nguyền của Thất Tình cốc là lây qua không khí sao, sao lại có nhiều nạn nhân như vậy?.
- Đến mức đó thì không, một nửa lớn người xếp hàng là bị người khác nguyền rủa, đến Thất Tình cốc cầu cứu. Thất Tình cốc để rèn luyện đệ tử giải trừ lời nguyền, sẽ sắp xếp một số đệ tử ngồi khám bệnh ở cửa vào hẻm núi, tại chỗ giải trừ lời nguyền.
- Đừng thấy ở đây đông người, thực ra đều là lời nguyền nhỏ, đau răng đau khớp các kiểu.
- Nhưng chúng ta xếp hàng cũng vô dụng, đệ tử ngồi khám bệnh ở đây ngay cả lời nguyền cấp Trúc cơ cũng khó giải trừ, lời nguyền mà Mạnh sư huynh trúng phải phải do cốc chủ ra tay mới có khả năng giải trừ.
Đột nhiên trong số những người xếp hàng có người truyền âm cho hai người Lục Dương:
- Hai vị huynh đệ, đến Thất Tình cốc giải lời nguyền sao? Ta có thể nhường chỗ cho các ngươi, cứ nói các ngươi là người thân của ta là được, chỉ cần năm trăm linh thạch, làm hay không làm.
Lục Dương thuận theo âm thanh nhìn lại, thấy người truyền âm cho mình, để họ chen ngang hàng, khóe mắt giật giật.
Chính là người đội mũ giấy trắng giả mạo ông chủ ở Thanh Minh khách sạn.
Dám ngang nhiên xuất hiện ở Thất Tình cốc, chứng tỏ đối phương có sự tự tin tuyệt đối, cho dù bị người ta phát hiện cũng có thể chạy thoát.
Hắn đi thẳng tới, khóe miệng nở nụ cười:
- Còn nhận ra ta không?
Nam tử đội mũ giấy trắng thấy dáng vẻ này của Lục Dương, nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc, rồi hiểu ra:
- Ta nhớ ra rồi, ngươi là khách trọ đến ở khách sạn của ta!
Lục Dương thầm nghĩ rõ ràng đó là khách sạn người ta không ở, sao lại thành của ngươi được?
Nam tử đội mũ giấy trắng có chút nghi hoặc:
- Trước đó ở cùng ngươi còn có vị huynh đệ kia, còn con ngựa già kia sao lại không thấy đâu?
Trong lòng Lục Dương giật mình, nam tử đội mũ giấy trắng cố ý nhắc đến ngựa già, chẳng lẽ đã nhìn ra sự bất phàm của ngựa già?
- Tiên tử, nam tử đội mũ giấy trắng này là tu vi gì?
- Không dễ nói, đây chỉ là một phân thân, muốn nhìn ra tu vi cụ thể, hẳn là hắn rèn luyện tinh thần lực.
- Tính ta xui xẻo, đi thôi.
Nam tử đội mũ giấy trắng biến mất tại chỗ, người này có thể dùng rồng ngựa làm tọa kỵ, tuy tu vi không cao, nhưng nền tảng vững chắc đến mức đáng sợ, hiển nhiên là bối cảnh phức tạp.
Một người khác tuy chưa từng gặp, nhưng hoạt thi đi theo hắn dùng phương pháp luyện chế của Cản Thi tông, chứng tỏ người kia là người của Cản Thi tông.
Một người là Lục Dương bối cảnh không rõ, một người là đệ tử Cản Thi tông - Triệu Phá, đều dễ dàng mang đến cho hắn phiền phức, vẫn nên đi trước thì hơn.
Nam tử đội mũ giấy trắng thi triển độn thuật trước mặt Lục Dương, Lục Dương vẫn không nhìn ra đối phương chạy như thế nào.
- Người đó chính là người đội mũ giấy trắng trên lệnh truy nã sao?
Triệu Phá cũng nhận ra.
- Ngươi cũng từng nghe nói sao?
- Nghe nói qua, khi hành tẩu giang hồ huynh đệ chúng ta..... … Ba huynh muội chúng ta còn muốn bắt hắn lĩnh tiền thưởng, mãi không tìm thấy người.
Triệu Phá vốn định ra tay bắt người, nhưng thấy vẻ mặt Lục Dương ngưng trọng, nhận ra đối phương không hề đơn giản như hắn tưởng tượng, lúc này mới kìm nén sự bốc đồng không ra tay.

Nam tử đội mũ giấy trắng đã trốn thoát, Lục Dương và Triệu Phá biết rằng đây không phải là người mà họ có thể bắt được, nên đều không để tâm.
Triệu Phá lấy ra một cái chiêng nhỏ, nhẹ nhàng gõ, phát ra âm thanh vui tai.
- Đây là phương thức liên lạc giữa ta và hảo hữu của ta, nếu nàng ấy ở trong cốc, hẳn sẽ nhanh chóng ra đón chúng ta.
Không lâu sau, một nữ tử yểu điệu bước ra từ Thất Tình Cốc, nhìn thấy Triệu Phá, đôi mắt sáng lên, nàng ta giấu rất kỹ niềm vui trong lòng, ngay sau đó nói với giọng hơi khinh thường:
- Lần này ngươi lại trúng lời nguyền gì rồi?
Triệu Phá cũng không để ý đến giọng điệu của nữ tử, mỉm cười giới thiệu:
- Vị này là bằng hữu mới quen của ta, đến từ Vấn Đạo tông Lục Dương, hắn có việc muốn nhờ cốc chủ giúp đỡ.
- Vị này là Lạc Vũ, chân truyền đệ tử của Thất Tình Cốc, sư phụ của nàng ấy chính là cốc chủ Thất Tình Cốc.
- Lục Dương?!
Lạc Vũ nghe thấy tên Lục Dương, vô cùng kinh ngạc,
- Ngươi chính là người đã giành giải nhất trong Thanh Châu Thịnh điển, đánh xong còn chưa thỏa mãn nên đánh cả giám khảo.
Lục Dương hoang mang. Hắn cảm thấy bản thân có rất nhiều ưu điểm, không cần phải nổi tiếng theo cách này.
- Ta có một người hảo hữu, trúng phải lời nguyền khó nói, rất khó giải, muốn nhờ cốc chủ giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận