Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 51: Đã quên điều gì đó

Trước đây, khi Tề Vũ tìm thấy người thợ săn già, phụ cận còn có vài hộ gia đình, trông có vẻ bình thường, nhưng đều là ma trành biến hình.
Sau khi yêu hổ đền tội, ma trành trong thoáng chốc chân tay luống cuống, loạn hết cả lên. Có người nói muốn xuống núi, có người nói tiếp tục ẩn trốn trong núi, rốt cuộc phải làm như thế nào, cũng không có kết luận cuối cùng.
Ngay lúc bọn chúng cãi nhau, ba người xuất hiện và bắt hết bọn chúng. Mạnh Cảnh Chu khẽ lộ ra một ít khí Thuần Dương, những con ma trành này liền thống khổ mà gào khóc nức nở trên mặt đất.
"Không cần phải giữ lại nhiều đến vậy, hai tên là đủ để giả làm tu sĩ Ma Đạo rồi." Lục Dương nói với vẻ lạnh nhạt, đối với những con ma trành làm đầy tớ, dẫn đường cho hổ này, không cần có sự đồng cảm.
Nếu không đồng ý yêu cầu của yêu hổ, họ sẽ không thể trở thành ma trành.
Đáng phải giết.
Lục Dương thử vài lần, vẫn là không thể thu phục quỷ bộc, chỉ có thể khiến âm hồn của mình xuất khiếu.
"Man Cốt, trông cả vào huynh đấy."
Man Cốt cũng không nhiều lời, để lại hai con ma trành do khách lữ hành hoá thành, xóa sổ hết thảy những con khác, nhanh gọn lưu loát.
Dùng ma trành do các thợ săn hoá thành dễ bị Ma Giáo nhìn ra đầu mối, đoán ra được đó là từ việc giết yêu hổ mà có được, dùng ma trành do khách lữ hành hoá thành, rủi ro sẽ giảm đi rất nhiều.
"Thu." Man Cốt thu một nam, một nữ hai người khách lữ hành đã hoá thành ma trành vào bên trong cơ thể.
Đây cũng là một phần của thuật khống quỷ, thu quỷ vào trong cơ thể, khi cần thiết có thể triệu hồi ra để chiến đấu.
Khi ba người đang trên đường đi đến quận Diên Giang, thì gặp được nhóm người Tề Vũ còn đang đi quanh trong rừng núi.
Lúc này, mưa vẫn đang rơi, nhóm người Tề Vũ lại không biết đường, tất nhiên là không thể tìm thấy đường xuống núi.
"Ân nhân!" Nhóm người Tề Vũ thấy ba người Lục Dương vô cùng xúc động, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
- Giải thích, "cọng rơm cứu mạng" là thành ngữ, ý chỉ lúc đuối nước con người cho dù là một cọng rơm, cọng cỏ, những vật không thể dùng để tự cứu chính mình cũng muốn vớ lấy. Trước mang nghĩa chỉ hành động không hiệu quả trong lúc nguy cấp. Hiện tại ý nghĩa của câu dần thay đổi, mang nghĩa là hi vọng duy nhất trong lúc khốn cùng, hơn nữa đa số mang nghĩa xấu. Hết giải thích.
"Đại ân đại đức của ân nhân, bọn người tại hạ suốt đời không quên!"
"Sơn Thần hiển linh rồi!"
"Ơn nghĩa cứu mạng, mãi mãi không quên!"
Bọn họ tranh nhau mà nói lời cảm tạ với nhóm người Lục Dương, thật lòng thật dạ.
Nhìn vào những người được cứu, nghe lời cảm ơn từ đáy lòng của họ, cảm giác u ám trong lòng Lục Dương dần tan biến, không đi nghĩ về những hài cốt trong hang động nữa.
"Bậc tu sĩ như tại hạ cần phải theo lẽ chánh đạo, không cần nói lời cảm tạ." Mạnh Cảnh Chu mặt đầy nghiêm túc mà nêu rõ lập trường, việc bản thân mình cứu người là đạo lý hiển nhiên, không phải là để cho người khác cảm ơn.
Man Cốt quan sát Mạnh Cảnh Chu, người đang mặt đầy chính khí, cảm thấy quả không hổ là đối tượng để mình học hỏi, xử sự bình tĩnh, nếu đổi lại là mình thì cũng không làm được như vậy.
Lục Dương không cần quan sát Mạnh Cảnh Chu cũng biết rằng tên oắt này hoàn toàn là đang tỏ vẻ, trong lòng chắc hẳn là từ sớm đã vui như mở cờ trong bụng, khó nói chắc là hớn hở đến mức nào.
Nếu muốn hỏi tại sao, bởi vì lúc này, Lục Dương cũng đang mặt đầy chính khí.
Sau khi đưa các thương buôn đến quận Diên Giang, trời đã sáng tinh mơ, cơn mưa giông kéo dài cả đêm cuối cùng cũng tạnh, một cầu vồng nhàn nhạt treo phía chân trời.
"Cơ mà, chúng ta có phải đã quên điều gì đó không?" Mạnh Cảnh Chu luôn cảm thấy mình đã quên mất vật gì đó.
"Đâu có quên gì đâu." Lục Dương đếm qua số người, có ba người, có ba cái đầu, không bị mất gì cả.
"Chỉ là cứ cảm thấy thiếu mất thứ gì đó, thôi, không nghĩ nữa."
Trong quận Thanh Hoài, sân sau của một lữ quán đang đậu một chiếc xe ngựa, con ngựa già đang thong thả ung dung mà ăn thức ăn gia súc do Mạnh Cảnh Chu để lại.
Tại sao tên tiểu tử nhà họ Mạnh vẫn chưa đến tìm ta? Thức ăn gia súc không đủ dùng trong mấy ngày nữa rồi, 5 đến 6 ngày thì có thể làm xong nhiệm vụ như đã giao kèo từ trước đâu?
Con ngựa già là một con yêu thú dị chủng, không thể ăn thức ăn gia súc thông thường như ngựa phàm. Thứ mà nó ăn đều là thức ăn gia súc chứa đựng linh lực được dày công chuẩn bị, do Mạnh Cảnh Chu mua với giá cao.
Con ngựa già phát ra tiếng ‘phì phì’ từ mũi, chép miệng một cái, cảm thấy rất chán chường. Tình cờ, nó lướt mắt thấy ở sát vách có một con ngựa cái nhỏ với lông trắng như tuyết.
Sau khi ba người họ vào thành, họ tùy tiện chọn một quán trà, tùy ý gọi một ấm trà và vài đĩa điểm tâm, suy tính về bước tiếp theo nên làm gì.
"Quận Diên Giang lớn đến như vậy, làm sao chúng ta có thể tìm được người tên Tần Nguyên Hạo này, tìm quan phủ địa phương giúp đỡ chăng?" Man Cốt nhăn mày.
Quận Diên Giang không phải là quận tu hành lớn, so với các quận huyện khác, cũng chỉ xếp ở phía sau, trên bản đồ không hề nổi bật, trong những bản đồ không mấy chi tiết thậm chí còn không bao gồm chỗ này. Nhưng dù nói gì đi chăng nữa, quận Diên Giang vẫn là một quận với nhân khẩu hiện có hai triệu người, tìm kiếm một người quả thực như là mò kim đáy biển, nào phải dễ dàng gì.
Lục Dương xua tay: "Không ổn, Ma Giáo không biết đã ẩn núp ở đây trong bao lâu rồi, thế lực dính líu phía sau rắc rối phức tạp, nói không chừng còn có sự giúp đỡ của quan phủ địa phương."
Man Cốt không hiểu ý của Lục Dương: "Không phải ai cũng muốn diệt trừ Ma Giáo hay sao? Vì sao quan phủ lại phải giúp đỡ Ma giáo?"
Không cần Lục Dương trả lời, Mạnh Cảnh Chu, người hiểu rõ nhất về vấn đề này, nói: "Chính vì ai cũng muốn diệt trừ nên vương triều Đại Hạ mới thêm hạng mục ‘Số Lượng Diệt Ma’ trong việc khảo sát chính tích của quan địa phương. Số lượng ma đầu bị tiêu diệt càng nhiều, tu vi càng cao, thì chính tích càng lớn."
"Tưởng tượng thử xem, Ma giáo hoàn toàn có thể thỏa thuận với thái thú, định kỳ cung cấp ma đầu cho thái thú, thái thú ung thuận không tiết lộ vị trí của Ma Giáo."
Lời Mạnh Cảnh Chu nói không phải là một câu chuyện, mà là sự thật được người trưởng bối trong nhà chính miệng nói ra.
Người trưởng bối trong nhà nói rằng Hạ Đế đã nhiều lần giết hết nhiều mớ, nhưng vẫn còn cá lọt lưới.
Trong triều cũng có người đề xuất loại bỏ chỉ tiêu sát hạch này, nhưng bị tể tướng ngăn cản, chỉ tiêu sát hạch còn đó, đại đa số quan viên tận tâm tận lực diệt trừ Ma Đạo, một số ít người cấu kết Ma Giáo. Nếu bỏ chỉ tiêu sát hạch, khó mà đảm bảo còn có bao nhiêu quan viên sẵn lòng phí công tốn sức đi tìm kiếm tung tích của Ma Giáo.
Nhìn chung mà nói, sự tồn tại của tiêu chí sát hạch này có lợi nhiều hơn hại.
Lời của Mạnh Cảnh Chu khiến Man Cốt có cảm giác như nhận thức bị lật đổ, trước đây y chưa từng nghĩ đến việc này.
Lục Dương nói: "Khả năng mà thái thú và Ma Giáo hợp tác với nhau không cao, nhưng chúng ta vẫn cần phải chuẩn bị kỹ cho tình huống xấu nhất."
"Giả sử thái thú và Ma Giáo thực sự là cùng một phe, thì khi chúng ta tỏ rõ mục đích đến đây với thái thú, thái thú vì không muốn bị vạch trần, tự nhiên sẽ giao ra Tần Nguyên Hạo, nhưng cả phân đà Diên Giang biết được tin, thì sẽ trốn cả đi, khiến cho chúng ta vuột mất cơ hội lẻn vào Ma Giáo, vì nhỏ mất lớn, không thỏa đáng lắm."
"Đối sách trong trước mắt vẫn là chúng ta không tiết lộ danh tính, đi tìm Tần Nguyên Hạo trước, đợi khi không tìm thấy gã ta, rồi mới đi tìm sự giúp đỡ từ quan phủ cũng chưa muộn."
Man Cốt gật đầu, cảm thấy những gì hai người họ nói đều có lý.
"Vậy phải làm thế nào để nhử Tần Nguyên Hạo ra?" Trong đầu Man Cốt thoáng qua nhiều ý nghĩ, nhưng đều cảm thấy không phải là phương pháp hay, có rất nhiều chỗ thiếu sót.
Dán truyền đơn hay đăng cáo thị chắc chắn không được, quá rầm rộ.
Đi chợ đen để dò la tin tức? Nếu để Tần Nguyên Hạo biết có người đang điều tra về gã ta, thì gã ta sẽ lẩn trốn đi mất, nói không chừng còn dẫn theo bọn người Ma Giáo vây quét họ, rất bị động, không thể thực hiện được.
Man Cốt muốn biết Lục huynh và Mạnh huynh có lời bàn cao kiến gì không?
Ngay từ khi trên đường xuống núi, Lục Dương đã nghĩ ra biện pháp, hắn cười ‘khà khà’, nói: "Các huynh có biết, khác với danh môn chánh đạo chúng ta, những người trà trộn trong giang hồ này, thứ họ chú trọng nhất chính là mặt mũi."
"Đặc biệt là người trong Ma Giáo, họ coi mặt mũi như địa vị, ai làm mất mặt của họ, thì còn khó chịu hơn so với việc giết chết họ."
"Vì vậy, chúng ta cần rầm rộ mà tuyên truyền rằng Tần Nguyên Hạo tính tình lương thiện, hàng ngày đều chẳng lo làm ăn mà đi làm việc tốt, đợi tin đồn lan ra khắp cả quận Diên Giang, mọi người trong Ma giáo đều nói rằng Tần Nguyên Hạo là một người tốt, Tần Nguyên Hạo cảm thấy bị mất mặt, gã ta ắt hẳn sẽ nhịn không được mà nhảy ra!"
"Đây chính là cơ hội của chúng ta!"
Mạnh Cảnh Chu tổng kết một cách đơn giản: "Chính là ăn không nói có, đặt điều kiếm chuyện."
Thật khéo, Mạnh Cảnh Chu không thầy tự rõ, hắn ta rành nhất chính là việc này.
Man Cốt bừng tỉnh ngộ, đây đúng là một cách làm tốt, nếu không tìm thấy Tần Nguyên Hạo thì trực tiếp ép gã ta ló mặt.
Nhưng nói: ‘khác với danh môn chánh đạo, những người trà trộn trong giang hồ chú trọng nhất là mặt mũi’ là có ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận