Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 63: Cẩn thận, đối phương rất quỷ dị

"Vệ bổ đầu, sớm vậy bèn đến rồi, tới sớm như vậy nào có xiên nướng để ăn." Lục Dương đứng ở cửa vừa cười vừa buông lời trêu ghẹo.
Còn đang là buổi sáng, Vệ bổ đầu đã dẫn theo hai người bổ khoái cùng lá cờ thưởng đến tiệm nướng.
"Không phải vì chuyện này sao, cờ thưởng như hôm qua đã hứa, mang đến đây trao cho ngươi."
Vệ bổ đầu vung lá cờ thưởng trên phố lớn, cố ý để phô ra lá cờ thưởng, trên cờ thưởng viết: "Dám làm việc nghĩa, phát huy chính khí."
Hành động này quả nhiên thu hút rất nhiều người vây xem.
Hai người bổ khoái cầm lá cờ thưởng treo nó lên bức tường đối diện cửa chính trong đại sảnh, vô cùng nổi bật.
Ban đầu, trong đại sảnh có hai con ma trành đang xiên thịt, Lục Dương đã cho chúng đến sân sau xiên thịt từ trước, không để chúng lộ mặt.
Lục Dương bưng ba ly trà đến, thuận miệng hỏi: "có hỏi ra được điều gì từ mấy tên trộm ngốc hôm qua không? Mấy tên ngoại lai này là đến từ đâu, mà còn dám thách thức người có tiếng tăm lừng lẫy như Thiết Diện Bổ Đầu?"
"Ài, đừng nhắc nữa, không hỏi được gì cả." Vệ bổ đầu bưng tách trà đang sôi, một hơi uống cạn.
Cổ họng của giai đoạn Trúc Cơ không sợ nước sôi làm bỏng.
"Vì sao vậy?"
"Ý chí của bọn trộm ngốc kia không kiên định, chỉ cần đe dọa một chút liền nói ra hết, lúc ta đang chuẩn bị hỏi vì sao cả đám tu sĩ lại đến quận Diên Giang, bọn chúng liền bị thích khách không biết từ đâu đến giết chết rồi, chín cây kim độc mỏng như sợi tóc cắm vào cổ, tử vong trong nháy mắt, đó là căn phòng khép kín, cũng không biết thích khách đi vào từ đâu."
"Lúc đó, ta theo bản năng mà đi ra ngoài tìm tên thích khách, chẳng tìm được gì cả, sau đó ta đã nghĩ thông suốt, tên thích khách ắt hẳn làm chủ một loại pháp thuật liên quan đến cái bóng, gã ta đã ẩn mình sẵn trong bóng tối, bọn ta vừa hỏi, gã ta liền giết người, lợi dụng khoảng thời gian ta chạy ra ngoài, men theo cái bóng rời đi."
"Nếu lúc đó ta chặn ở cửa phòng, thì sẽ không để tên thích khách trốn thoát, chỉ trách lúc đó ta quá nóng giận, không nghĩ tới điều đó!" Vệ bổ đầu dứt lời, căm phẫn mà uống sạch nước trà của hai người bổ khoái còn lại.
Hai người bổ khoái nhìn Vệ bổ đầu với vẻ sững sờ, họ còn chưa uống mà.
Lục Dương cười tít mắt mà tiễn Vệ bổ đầu, người đang nổi giận đùng đùng và hai người bổ khoái xúi quẩy đến ngay cả một giọt nước cũng chả được uống.
Mạnh Cảnh Chu truyền âm nói: "Làm theo kế hoạch hôm qua, đi giết Tần Nguyên Hạo?"
Tối qua, sau khi trở về, Lục Dương đã kể lại những gì mình đã nhìn thấy, nếu đã biết được vị trí của phân đà Diên Giang, thì Tần Nguyên Hạo cũng không còn lý do để tiếp tục sống nữa.
Ba người họ đã thức xuyên đêm để vạch ra kế hoạch mai phục Tần Nguyên Hạo.
Cụ thể mà nói, là Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thảo luận, Man Cốt đứng dự thính.
"Không cần vội, đệ có chút ý tưởng mới, cần chuẩn bị thêm."
Một người mặc áo đen khẽ gõ cửa nhà của Tần Nguyên Hạo, rất lâu sau đó cũng không có ai mở cửa.
Người áo đen vẫn cứ đứng đợi như thế.
Cuối cùng, cửa chính mở ra, nhưng trước cửa không một bóng người, như thể cửa chính tự mở ra vậy.
Cửa chính rộng mở, như một cái miệng khổng lồ của yêu quái, nuốt chửng những con người vô tri.
Người mặc áo đen thong dong điềm tĩnh mà đi vào căn nhà. Y vừa mới bước vào, cánh cửa lớn bèn ‘rầm’ một tiếng khép lại, cài lên then cửa, nhốt người áo đen trong căn nhà.
Người mặc áo đen lấy ra một tấm lệnh bài bằng xương, to giọng nói: "Tần Nguyên Hạo tiền bối có đó không? Vãn bối nhận ủy thác của chủ nhân, đặc biệt đến viếng thăm."
"Ta còn tưởng là ai, hoá ra là ma trành, thuộc hạ của Hổ ca."
Tiếng nói truyền đến từ sau lưng của ma trành, Tần Nguyên Hạo đột nhiên xuất hiện, ma trành cũng không để ý thấy Tần Nguyên Hạo đến từ hướng nào, như thể bước ra từ hư vô.
"Tìm ta có chuyện chi?"
"Chủ nhân nhà vãn bối đã suy nghĩ một thời gian, cảm thấy những gì tiền bối nói có lý, dựa vào cây to dễ hóng mát, muốn gia nhập phân đà Diên Giang, nhưng hãy còn chuyện lo âu, muốn mời tiền bối đến họp mặt ở Tùng Sơn."
Tần Nguyên Hạo nhìn ma trành với vẻ nghiền ngẫm: "Ồ, Hổ huynh mãi không hồi âm, ta còn tưởng hổ ca không có ý định gia nhập phân đà Diên Giang."
Ma trành cười nịnh nói: "Chủ nhân mất khá nhiều thời gian để suy nghĩ."
Vẻ mặt của Tần Nguyên Hạo bất chợt thay đổi, túm lấy cổ của ma trành: "Dám giở trò trước mặt ta à, nói, là ai cử ngươi tới đây, với tính cách của Hổ huynh, làm sao có thể chủ động gia nhập phân đà Diên Giang!"
Ma trành kinh hồn bạc vía, luôn miệng nói rằng không có ai cử nó đến đây.
Sức lực trên tay của Tần Nguyên Hạo tăng thêm một phần, bóp đến hồn của ma trành cũng nhạt cả đi, ma trành mới nói sự thật.
"Vài ngày trước, có vài tên tu sĩ không biết trời cao đất dày vào núi Tùng Sơn, vô tình phát hiện ra tung tích của chủ nhân. Chủ nhân đã giết bọn họ, trong lúc dọn dẹp đồ đạc, phát hiện ra rằng sư môn của họ không tầm thường, trong các trưởng bối có đại năng giai đoạn Kim Đan."
"Chủ nhân lo lắng tu sĩ giai đoạn Kim Đan tìm đến cửa, có chút lo sợ, vừa hay lại nghĩ đến lời mời của Tần tiền bối, sau khi thuyết phục nữ chủ nhân, quyết định gia nhập phân đà Diên Giang, bèn cử bầy tôi như tiểu nhân đây đến mời tiền bối qua kia, cùng nhau bàn bạc những việc cụ thể."
Tần Nguyên Hạo đã có câu trả lời mà mình muốn, tiện tay ném ma trành qua một bên: "Như vậy còn nghe lọt tai."
Tần Nguyên Hạo không nghi ngờ ma trành nữa, đi theo nó đến Tùng Sơn.
"Tần tiền bối, chủ nhân đang chờ tiền bối ở phía trước cách đây không xa." Ma trành nói một cách kính cẩn, "Chủ nhân không thích có người đứng bên cạnh nghe, tiền bối, mời."
Tần Nguyên Hạo không đếm xỉa đến ma trành, một mình đi qua đó.
Rừng cây rậm rạp mà tĩnh mịch, như là đã lâu lắm rồi chưa có người bước chân tới, tiếng chim hót từ xa càng làm cho rừng cây rậm rạp cảm giác như tô thêm vài nét yên ả.
Một con yêu hổ dài bốn mét đang ngồi xếp bằng ở phía trước, trên bàn đá còn đặt hai chén trà, giống như đang tiếp đãi khách.
Tần Nguyên Hạo vô thức buông lỏng cảnh giác, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Đột nhiên, công pháp của gã ta tự động vận chuyển, tạo ra một lớp màng mỏng trên bề mặt cơ thể, chắn lại đòn công kích không biết từ đâu đến, chỉ để lại một đường máu nhàn nhạt trên cổ.
"Có mai phục!"
Kinh nghiệm của Tần Nguyên Hạo già dặn biết bao, gã ta dứt khoát lùi về phía sau, nhìn thấy ở độ cao ngang cổ, có một sợi dây mỏng đến gần như vô hình vắt ngang trong không trung.
"Mì sợi này đúng thật là hữu dụng mà, suýt nữa thì đã cắt đầu của gã ta xuống."
Một giọng nói mang nét cười trên nỗi đau của người khác vang lên từ trên cái cây ở bên phải của Tần Nguyên Hạo, chính là Mạnh Cảnh Chu.
Vật Tần Nguyên Hạo nhìn thấy chẳng phải là một sợi dây mỏng, mà là mì râu rồng được Lục Dương mua từ phòng ăn.
Theo lời giới thiệu của vị sư huynh bán mì sợi, loại mì sợi này giết người một cách vô hình, rất thích hợp để phục kích.
Nếu không phải vì công pháp của Tần Nguyên Hạo đặc thù, có công hiệu tự động phòng ngự, thì bây giờ cái đầu của gã ta đã bị cắt xuống rồi.
"Ngươi dám hãm hại ta" Tần Nguyên Hạo hung tợn mà nhìn chòng chọc yêu hổ, đây chẳng phải là kêu hắn đến để thảo luận việc gia nhập phân đà Diên Giang, từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy!
Ai ngờ rằng yêu hổ từ sớm bèn biến mất không còn tăm hơi, đất dưới chân Tần Nguyên Hạo trở nên xốp mềm, kiếm Thanh Phong nhắm thẳng vào háng của Tần Nguyên Hạo liền vạch ra một đường kiếm.
May mắn là Tần Nguyên Hạo phản ứng cấp tốc, đầu gối phải va chạm với Thanh Phong Kiếm, tông chệch nó, bảo toàn 'của quý' của mình.
Gã ta thấy tình thế chẳng lành, quay đầu liền bỏ chạy.
Gã ta không chút chuẩn bị, trong khi đối phương chuẩn bị đầy đủ, thế này thì còn đánh gì nữa?
"Chắc chắn là đồng môn trong Ma Đạo!" Tần Nguyên Hạo quả quyết, đường kiếm vừa rồi quá thất đức, Chánh Đạo nhà ai lại đánh như thế này?
Man Cốt đã đợi chờ ở phía sau gã ta từ lâu, vung một cái cây bèn đập thẳng về phía gã ta, Tần Nguyên Hạo bị đánh bay ra rất xa.
"Ừm, tại sao không có cảm giác gì?" Man Cốt hoài nghi, y rõ ràng đánh trúng đối phương, nhưng cảm giác y như đánh vào một tờ giấy.
Tần Nguyên Hạo bay xa rất xa, nhưng khí thế hừng hực, chẳng hề bị thương.
"Chú ý công pháp của đối phương, rất quỷ dị!" Man Cốt lớn tiếng nhắc nhở.
"Mấy tên tiểu bối còn muốn đối phó với lão tử, hãy còn sớm một trăm năm!" Tần Nguyên Hạo cười lớn, miễn là không phát hiện ra tác dụng thật sự trong công pháp của mình, thì không ai có thể bắt được bản thân.
Lục Dương thong dong điềm tĩnh mà nhảy lên không trung, dùng ngọc bội chứng minh thân phận mà nhắm thẳng vào Tần Nguyên Hạo phun ra một câu: "Thu!"
Tần Nguyên Hạo ngây người trong một thoáng, vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, ngọc bội này trông giống như chiếc nhẫn trữ vật, nhưng chiếc nhẫn trữ vật cũng không thể thu được bản thân.
Tần Nguyên Hạo để ý thấy ánh mắt của nhóm người Lục Dương nhìn mình có chút là lạ.
Gã ta chậm rãi cúi đầu, phát hiện ra rằng bản thân đang đứng trần truồng, quần áo không biết biến mất từ lúc nào.
Quần áo của Tần Nguyên Hạo đã bị thu vào ngọc bội, chỉ mặc chiếc quần lót mà run lẩy bẩy trên không trung.
"Địt, người quỷ dị là bọn ngươi mới đúng chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận