Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 645: Đào tiên sinh

- Đây, linh thạch của ngươi.
Sau khi rời khỏi Thương hội, Lục Dương đưa chiếc nhẫn trữ vật mà Thương hội đưa cho Tống viên ngoại.
Tống viên ngoại giật mình đến mức suýt đánh rơi chiếc nhẫn chứa đồ xuống đất, đây là sáu trăm vạn viên linh thạch, hắn vậy mà đưa cho mình?
- Đừng, đừng, đừng, ta không dám nhận nhiều linh thạch như vậy, một vạn, một vạn là đủ rồi.
Tống viên ngoại chỉ là một phàm nhân, nếu để người ta biết mình có nhiều linh thạch như vậy, hắn không dám chắc là sự an ninh của Đại Hạ có thể chế ngự được những người này hay không.
Nếu không muốn thì cũng không tốt lắm, vậy lấy một chút thôi.
Lục Dương thấy Tống viên ngoại như vậy, cũng biết hắn có lo lắng, nên không ép buộc, đưa hắn về huyện Nguyên Hòa.
Sau đó lại chia cho hai vị sư muội mỗi người hai trăm vạn.
Lục Dương vốn không coi trọng linh thạch, một là hắn có tiền bản quyền, có tiền chia từ cửa hàng đồ nướng, cộng lại hai khoản này, ngoài Mạnh Cảnh Chu là kẻ ăn bám dựa vào tổ tiên, Đào Yêu Diệp có tư tưởng vượt thời đại, thì trong thế hệ trẻ không ai giàu bằng Lục Dương.
Hai là hắn cũng không cần linh thạch.
Pháp bảo, hắn có Thanh Phong kiếm do sư tỷ tặng, và Minh Nguyệt kiếm mà Kỳ Lân tiên đã dùng.
Thiên tài địa bảo, đan dược linh thổ dùng để tu luyện, hắn có thể đến đại điện nhiệm vụ để đổi bất cứ lúc nào, hoặc nhổ vài sợi râu của nhân sâm vương.
Công pháp, tàng kinh các đều có.
Đây chính là chỗ tốt của tông môn lớn, tài nguyên tu hành vô tận, chỉ cần chuyên tâm tu hành là được.
Việc thành lập đại điện nhiệm vụ không phải để các đệ tử phải vất vả chạy đôn chạy đáo để hoàn thành nhiệm vụ, mà là để họ xuống núi du ngoạn, trừng gian trừ ác, đừng tu luyện mãi mà mất hết tình cảm.
Vấn Đạo Tông xưa nay không ủng hộ việc tuyệt tình.
Lục Dương nhìn Thượng Cổ Ngũ Tiên như vậy, đoán rằng không có ai là người tuyệt tình, đặc biệt là Kỳ Lân tiên.
Thế lực nổi tiếng nhất chủ trương tuyệt tình chính là Vô Tình giáo.
- Bản tiên từng gặp mấy kẻ tự xưng là tuyệt tình, nói gì mà nhất tâm hướng đạo, nhưng ra tay thì thật tàn nhẫn, giết vợ chứng đạo, giết con chứng đạo đều có đến ba người, còn có hai người luyện hóa cả tông tộc thành pháp bảo, không tha cho một người thân nào, hơn nữa cả ngày mặt không biểu cảm, gặp ai cũng như thể người ta nợ hắn linh thạch vậy, nhưng không chịu được một đòn, bản tiên tự bạo một lần là giết chết hết bọn chúng rồi.
- Theo ý của bản tiên, chúng không phải là người tuyệt tình thực sự.
- Vậy mà không tính là tuyệt tình sao?
ục Dương ngạc nhiên, những việc này đã đủ tàn nhẫn rồi.
- Tất nhiên là không, không nói đến những thứ khác, chúng dám không mặc quần áo không?
- Không mặc quần áo chứng tỏ chúng vẫn còn biết xấu hổ, biết xấu hổ thì tính là tuyệt tình thế nào?
Lục Dương suy nghĩ một chút, thì thấy đúng là như vậy.
Không ngờ Bất Hủ Tiên tử trông có vẻ ngốc nghếch đáng yêu, đầu óc không nhanh nhạy, nhưng suy nghĩ vấn đề lại rất thấu đáo.
Sau khi rời khỏi quận Nguyên Hòa và trở lại quận Thanh Thủy, Lục Dương nhớ rằng mình là một tu kiếm và có thể ngự kiếm phi hành, vì vậy không cần phải cưỡi ngựa.
Thanh Phong phi kiếm lên, cách mặt đất ba thước, Lục Dương nhảy lên, đứng khoanh tay, vạt áo phấp phới, phong cảnh vô hạn.
- Như vậy mới có dáng dấp của kiếm tiên.
Lữ Dương nghe nói kiếm tu có cách chiến đấu đặc biệt, hai kiếm tu đứng đối diện nhau, hướng về phía nhau ngự kiếm phi hành, người bị đánh ngã coi như kẻ thua cuộc.
Lục Dương cảm thấy nếu để mình tham gia cách đấu pháp này, thì có lẽ chỉ có thể dùng phi xa.
- Lục Dương, có tu sĩ Hóa Thần kỳ để mắt đến các ngươi rồi.
Bất Hủ Tiên tử nhắc nhở.
- Tu sĩ Hóa Thần kỳ?
Lục Dương đột ngột dừng phi kiếm, lông tơ dựng đứng, ầm một tiếng, phía trước nổ tung, một bóng người xua tan khói bụi, chặn đường ba người Lục Dương.
- Gan to lắm, dám bán pháp bảo của bổn tọa cho Thương hội! Thật sự là chán sống rồi.
Khí tức dao động phát ra từ bóng người đó khiến ba người Lục Dương cảm thấy hồi hộp, đan Vô Địch đều cảnh báo, bảo Lục Dương mau chạy trốn.
Hơi thở của đối phương lạnh lẽo, cùng một giuộc với bức họa, rõ ràng là lão ma đã sống lâu năm, không biết đã âm thầm giết bao nhiêu người.
- Pháp bảo của ngươi?
Đào Yêu Diệp vẫn không hiểu, nếu bức họa có chủ, thì sao có thể thu vào nhẫn trữ vật được?
Lục Dương từ góc nhìn của mình suy nghĩ, suy đoán ra mối liên hệ:
- Ngươi lo lắng Đại Hạ dựa vào pháp bảo sẽ truy lùng ngươi, cho nên đã xóa đi ấn ký của ngươi trong pháp bảo, đến khi pháp bảo luyện hóa người thì ngươi sẽ đi tới để thu hoạch nó?
- Thật là thông minh.
Bóng người lạnh lẽo không ngờ Lục Dương lại nghĩ ra nguyên do nhanh như vậy.
Nhưng điều này vẫn không thay đổi được kết cục của Lục Dương.
- Xem lệnh bài bên hông các ngươi, hai người của Vấn Đạo Tông, một người của Nguyệt Quế tiên cung?
- Biết thân phận của chúng ta, còn dám ra tay với chúng ta?
Bóng người lạnh lẽo cười khẽ hai tiếng:
- Tiên môn thì sao, mấy người các ngươi chết ở đây, tiên môn có bản lĩnh thông thiên cũng không phát hiện ra ta!
Lục Dương nheo mắt, đối phương thật sự không biết hay là giả vờ, đệ tử tiên môn xảy ra chuyện, tiên môn có thể tính toán nhân quả, hung thủ chắc chắn không thoát được.
Đào Yêu Diệp và Lan Đình như lâm đại địch, âm thầm nắm chặt vũ khí, chuẩn bị tung ra một đòn chí mạng.
- Dám làm hại khách của ông chủ chúng ta, chết đi!
Một giọng nói lạnh lùng khác vang lên, phát ra từ trên không, một bóng người cầm Cửu Tiết Tiên, trên roi bốc cháy ngọn lửa ma quái âm trầm, Cửu Tiết Tiên quất vào bóng người lạnh lẽo, ngọn lửa ma quái xanh biếc như giòi trong xương bám chặt, không chịu buông tha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận