Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 67: Bọn người tại hạ cũng là vì lo nghĩ cho Ma Giáo

Đà chủ, với tư cách là tu sĩ có tu vi cao nhất trong toàn phân đà, còn từng trải qua huấn luyện bài bản ở tổng bộ, đã học chân lý của Ma Đạo, có cục diện nào mà gã ta chưa từng thấy?
Nhưng cục diện này quả thật là gã ta chưa từng gặp.
Nếu nói rằng việc chấp sự thấu hiểu sự vất vả của gã ta, làm tốt công tác chuẩn bị từ trước, gã ta còn có thể hiểu được, thậm chí còn sẽ cảm thấy vui mừng.
Nhưng ba người bọn ngươi là chuyện như thế nào? Chui lên từ lòng đất phương nào?
Đà chủ hiểu ra vấn đề, ánh mắt lạnh lùng như có thể giết người, ba người này đang giả làm giám khảo, để loại bỏ đối thủ cạnh tranh từ sớm.
"Thật đúng là giỏi thủ đoạn mà!" Đà Chủ nghiến răng nghiến lợi nói.
Ba người họ vẫn đang mạo danh giám khảo, Lục Dương gác chân lên bàn: "Không hối lộ bọn ta mà còn muốn vượt qua khảo nghiệm, người tiếp theo là ai?"
Người tiếp theo kính cẩn mà lấy ra linh thạch để biếu tặng ba vị giám khảo, Mạnh Cảnh Chu khẽ gật đầu, cảm thấy quá ít, liền hỏi: "Ngươi có kinh nghiệm gia nhập Ma Giáo không?"
"Không có."
"Ồ, thật đáng tiếc, bọn ta không cần người chưa có kinh nghiệm, ngươi về đi."
Gã cảm thấy rằng giám khảo chỉ thiếu việc in đậm mấy chữ ‘Bọn ta chẳng tuyển người’ lên trên khuôn mặt.
Đà chủ như thể mộng mị mà xuất hiện sau lưng ba người họ, hơi lạnh phả ra từ nơi kẽ răng, khí tức giai đoạn Kim Đan rõ mồn một, phất tay một phát, vỗ bay cả ba người họ đến bức tường: "Ba người bọn ngươi to gan lắm, dám ở đây mạo danh giám khảo!"
Nếu gã ta đến muộn hơn một chút, thì mọi người đều bỏ đi hết cả rồi!
Lục Dương tự móc bản thân xuống từ bức tường, nhanh chóng nói: "Oan uổng lắm, đại nhân, bọn người tại hạ thật ra đều là một lòng một dạ suy nghĩ vì Ma Giáo!"
Đà chủ bị chọc tức đến phát cười, mở miệng hỏi: "Vậy bọn ngươi nói thử xem, đã vì Ma Giáo mà suy nghĩ như thế nào?"
"Đại nhân thử nghĩ xem, làm một tu sĩ Ma Đạo, đáng lý phải đa nghi đa vấn, không thể dễ dàng tin tưởng người khác. Lại nhìn xem những người này, chỉ cần nhóm người tại hạ ngồi ở đây, bọn họ bèn tin rằng ba người tại hạ là giám khảo, không một người nào nghi ngờ."
"Dễ mắc mưu như vậy, há chẳng phải là rất dễ bị người khác lừa hay sao? Nếu như trong chánh đạo có người thông minh đi lừa bọn họ, ắt hẳn là lừa vố nào dính ngay vố đó."
"Hơn nữa chỉ có tu sĩ Chánh Đạo mới là người ta nói gì, bèn tin cái ấy, tại hạ còn nghi ngờ rằng trong số những người này có nội gián của Chánh Đạo. Đại nhân người nhất định phải tỉ mỉ mà tra rõ danh tính của bọn họ, không thể để cho tu sĩ của Chánh Đạo trà trộn vào đây được!"
Khi nói đến đây, Lục Dương còn nhìn những người tham gia cuộc khảo nghiệm với vẻ hồ nghi, mang nét mặt như nói trong đám người bọn ngươi chắc chắn có nội gián.
Lục Dương nói một cách chân thành, hoàn toàn như thể đang lo nghĩ thay cho đà chủ.
Nét mặt của đà chủ dịu đi đôi chút.
Lời nói của Mạnh Cảnh Chu còn chân thành hơn cả Lục Dương, vừa nghe liền biết là lời nói thật lòng: "Hơn nữa, tu sĩ Ma Đạo tư lợi vị kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Cuộc khảo nghiệm lần này có nhiều người đến tham gia như vậy, bọn người tại hạ tất nhiên phải bày mưu tính kế để giảm thiểu đối thủ cạnh tranh!"
"Tài họ không bằng người, mắc mưu bị lừa, thì có thể trách được ai? Chỉ có thể trách kinh nghiệm lừa lọc của họ vẫn chưa đủ phong phú.”
Đà chủ thả lỏng chân mày, cảm thấy đây mới là lời thật lòng của ba người họ.
Đúng vậy, tu sĩ Ma Đạo phải coi trời bằng vung, giở mọi thủ đoạn. Nhớ trước kia lúc gã ta gia nhập Ma Giáo, cũng đã dùng hết mọi thủ đoạn, nhận được sự coi trọng của cấp cao, có được vị trí như ngày hôm nay.
Thủ đoạn của ba người này còn vượt trội hơn cả gã ta lúc trước, quả thật là tre già măng mọc.
Man Cốt nói một cách bộc trực nhất, bày tỏ thái độ: "bọn người tại hạ thật lòng muốn gia nhập Ma Giáo, đảm bảo một việc tốt cũng không làm!"
Đà chủ khẽ gật đầu, nói không chừng ba người này cũng có thể nhận được sự xem trọng của cấp cao, để bên trên có cái nhìn tốt hơn với phân đà Diên Giang.
Mọi người nhìn hầm hầm nhóm người Lục Dương, họ đều là những kẻ du côn, tên vô lại, phường lừa đảo có máu mặt trong giới này, nhưng cũng không trơ tráo như ba người họ, gạt người còn gạt ác đến thế!
Nếu như đà chủ không có mặt, bọn họ thậm chí muốn cùng lúc xông lên, phanh thây ba tên khốn nạn này!
Đà chủ không quan tâm đến suy nghĩ của những người phía dưới, một bọn tầm thường, sao có thể so được với giá trị của ba người này.
"Tu vi của ba người bọn ngươi là gì?"
Lục Dương trả lời một cách kính cẩn: "Đều là Trúc Cơ Tiền Kỳ. Ba huynh đệ tại hạ đến từ vùng khác, đến quận Diên Giang từ tháng trước, tình cờ nghe nói Ma Giáo đang tuyển người, nên muốn đến thử một phen. Thấy đối thủ cạnh tranh quá nhiều, mới nghĩ ra thượng sách này."
"Làm không tồi." Đà chủ càng nhìn ba người họ càng thấy hài lòng, đúng là mầm móng tốt mà, đây đều là công trạng của mình.
Vừa nãy, gã ta tùy tiện vung tay một cái, Trúc Cơ Tiền Kỳ thông thường cũng sẽ bị thương, nhưng nhìn lại ba người này, không có chút tổn thương nào cả, điều đó chứng tỏ rằng trong Trúc Cơ Tiền Kỳ, tài năng của họ cũng nổi trội hơn cả.
Những người bị Lục Dương loại đi lục tục trở lại, là do đà chủ kêu họ đến đây trên đường đi đến điểm khảo nghiệm.
Những người bị loại bởi Lục Dương này còn oán hận Lục Dương hơn so với những người khác, Lục Dương cảm thấy nếu như bây giờ giết chết những người này, e rằng họ có thể trực tiếp hoá thành oán hồn.
Đà chủ lại mở ra vách đá, nói với tất cả mọi người: "Vào trong đó cả đi."
Sau vách đá là một không gian rộng lớn nhưng u ám, những tảng đá khổng lồ trôi lơ lửng, được nối với nhau bằng chuỗi xích, khá là tráng lệ.
Lục Dương đã đoán đúng, phân đà Diên Giang ở trong một động tiên.
Thái độ của đà chủ đối với ba người họ rõ ràng là không giống với những người khác: "Suy tính của bọn ngươi rất tốt, muốn gạt bỏ đối thủ cạnh tranh, làm cũng đến nơi đến chốn, nhưng ngay từ đầu bọn ngươi đã tính sai rồi. Gạt bỏ những người này, hoặc có thể nói ngay cả khi chỉ có ba người bọn ngươi tham gia khảo nghiệm, cũng chưa chắc có thể đạt yêu cầu."
"Vậy nghĩa là sao?" Nhóm người Lục Dương không hiểu.
Đà chủ cười dưới chiếc mặt nạ nhưng không trả lời, đạp trên tảng đá trôi lơ lửng, dẫn mọi người đến tảng đá lớn nhất đang trôi nổi trên không.
Nơi đây là một lễ đài, mặt đất được khắc họa bằng những hoa văn phức tạp mà lộng lẫy, bốn cột đá cổ xưa đứng sừng sững ở bốn hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, mười một người chấp sự đang mặc áo trường bào màu đen thực hiện chức trách của riêng mình, trấn giữ bên mép lễ đài.
"Các ngươi ngồi tản ra, thả lỏng tâm thức."
Sau khi mọi người làm theo, đà chủ đi đến trung tâm của lễ đài, ở đó có một tảng đá màu xanh biếc đang trôi lơ lửng, bề mặt của tảng đá trạm khắc chi chít những ký hiệu thần bí.
Đà chủ truyền linh khí vào tảng đá, trận pháp dưới chân vận chuyển, xoay tròn mà khuếch đại từ trung tâm, tự sao chép mà gia tăng mật độ, trong thoáng chốc liền lan đầy khắp lễ đài.
Lễ đài như thể một con thú khổng lồ đang hồi sinh từ thời viễn cổ, sử dụng sức mạnh thần bí từ thời hoang sơ, đưa mọi người đến một không gian bất định.
Trong không gian trắng toát, có những bóng người mông lung đứng đó, mặt mày ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lục Dương nhìn thấy không gian trắng toát, hắn cứ nghi ngờ rằng Đậu Hủ Thiên Tôn sẽ nhảy ra từ trong đám người này.
Lục Dương nhận ra ở bên cạnh không có Mạnh Cảnh Chu, cũng không có Man Cốt. Xung quanh toàn là những người xa lạ.
"Huynh đệ, ngươi đến từ đâu?" Lục Dương hỏi với vẻ như thân quen lâu ngày, nhưng người đó không quen lắm với sự nhiệt tình của Lục Dương.
Người đó cảm thấy không nói cũng không hay, bèn nói: "Đến từ Hoàng Nhạc Thành."
Lục Dương một mạch hỏi tận vài người, phát hiện ra họ đến từ các cứ điểm Ma Giáo khác nhau, họ đều được chuyển đến đây thông qua một trận pháp khổng lồ.
Lục Dương đại khái hiểu được ý của đà chủ rồi, đợt tuyển chọn lần này không phải do mỗi cứ điểm tự mình tuyển chọn, mà là được tổ chức bởi tổng bộ, là cuộc tuyển chọn mà tất cả các tu sĩ Ma Đạo đồng thời tham gia.
"Cảm giác này giống như Âm Thần Xuất Khiếu, nhưng cũng có điểm khác biệt." Lục Dương tự mình lẩm bẩm, hắn cảm thấy thứ mà lễ đài truyền tống không phải là chân thân, mà là những thứ tương tự như ý niệm.
"Cũng có chút thú vị, không biết liệu đại sư tỷ có thể.." Lục Dương ngắt mạch suy nghĩ, nếu hiện tại đang là trạng thái ý niệm, thì nói không chừng Bất Hủ Giáo có cách để phát hiện ra hắn đang nghĩ gì.
Cẩn thận là trên hết.
Đột nhiên, nguyên cả không gian trở nên tối hẳn đi, một bóng người tỏa ra vầng trắng đứng trên không trung.
Chỉ nghe người đó nói với giọng điệu thản nhiên: "Bổn tọa là phó giáo chủ của Bất Hủ Giáo, đã lập ra ba ải khảo nghiệm cho các ngươi, người vượt qua cả ba ải khảo nghiệm, có thể vào bổn giáo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận