Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 697: Động cơ và giải thích (1)

Đại sư tỷ nắm vuốt mảnh vỡ Kiến Mộc tinh tế tường tận xem xét, Lục Dương chưa từng gần đại sư tỷ đến như thế, không hiểu sao lại hoảng hốt, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được hô hấp của đại sư tỷ.
- Một bộ phận của Tiên mộc?
Đại sư tỷ nhíu mày, buông tay buông tha Lục Dương, vật liệu này mười phần trân quý, Lục Dương có được từ đâu.
- Đây chính là điều ta muốn nói, đây là một bộ phận của Kiến Mộc, là Thượng Quan tỷ tỷ cho ta!
- Một bộ phận của Kiến Mộc? Tuế Nguyệt Tiên.
Đại sư tỷ hơi kinh ngạc, thì ra trong tay Thượng Quan tiền bối có manh mối của Tuế Nguyệt Tiên.
Hay là nói Thượng Quan tiền bối cũng không biết đây là Kiếm Mộc, chỉ biết vật liệu này rất trân quý, không bằng giao hảo với Lục Dương, tạo quan hệ tốt.
- Vẫn nên để bản tiên nói.
Bất Hủ tiên tử ngoi đầu lên, nàng biết nhiều nhất.
- Lúc bản tiên cùng Lục Dương đi đến Mộc mạch Ngũ Hành tông, phát hiện Mộc mạch sinh cơ bừng bừng, sinh mệnh lực tràn đầy kinh người, bản tiên lại vừa ý Hộ Thân phù mà Quan nha đầu cho Lục Dương, nên dùng tiên thức quét nhìn toàn bộ Mộc mạch, sau đó phát hiện cái này.
Tiên tức Bất Hủ tiên tử khẽ động, phục hồi thi thể của Tuế Nguyệt Tiên được chôn giấu phía dưới Mộc mạch.
- Đây là...
- Thi thể Tuế Nguyệt Tiên.
Đôi mắt Vân Chi có chút trừng lớn, không ngờ tới tin tức này, nàng đã từng bái phỏng Ngũ Hành tông, chỉ là theo lễ phép, không dùng thần thức quét lướt qua phía dưới Mộc mạch có gì.
Tuyệt đối không ngờ được, phía dưới Ngũ Hành tông lại chôn một bộ Tiên thi!
- Tuế Nguyệt Tiên vẫn lạc? Không đúng, chỉ bằng một bộ tiên thi còn không cách nào chắc chắn được chuyện này.
- Tiền bối, có một việc ta muốn xác nhận với ngươi, ta thấy trong cổ tịch nói Niên Thú là thủ hạ của Tuế Nguyệt Tiên, việc này có đúng không?
- Đúng vậy, niên thú là do Tuế Nguyệt Tiên dùng Tuế Nguyệt Đạo Quả bồi dưỡng ra.
- Vậy thì không sai rồi, mỗi khi đến tết, niên thú sinh động, sau đó niên thú biến mất không thấy gì nữa, có một lần ta xuất thủ, muốn biết niên thú đi hướng nào, nhưng lần ra tay này xuất thủ hơi mạnh, làm kinh động đến niên thú, từ đó về sau niên thú khi nhìn thấy ta liền chạy.
Thọ nguyên của phàm nhân không hơn trăm năm, trân quý thời gian, một năm qua một năm, đối với tu sĩ có thọ nguyên dài dừng dặc mà nói, một năm chỉ qua trong nháy mắt.
Tu Tiên giới quen mười năm qua một lần năm, niên thú cũng cứ mười năm xuất hiện một lần, sau khi Bất Hủ tiên tử phục sinh, còn chưa thấy Tu Tiên giới ăn tết.
- Ta có thể xác nhận là mỗi lần ăn tết, niên thú đều đến từ phía đông, bỏ đi phía tay nên hoài nghi manh mối Tuế Nguyệt Tiên đang ở Đông Hải hoặc Phật quốc, nên mới để Nhị sư đệ đi qua phương Tây.
- Hóa ra Nhị sư huynh ở Phật quốc hành sự còn có nguyên nhân này sao?
Lục Dương vô cùng kinh ngạc, hắn còn tưởng là Nhị sư huynh không biết nhìn xa trông rộng, đắc tội với Đại đại sư tỷ, bị Đại đại sư tỷ đày đến Tây phương ba vạn dặm, Nhị sư huynh chỉ có thể ăn xin kiếm sống ở Phật quốc, lang thang đầu đường, giả làm tượng Phật trong chùa, cuộc sống vô cùng túng thiếu, đáng thương vô cùng.
Không ngờ là mình đã nghĩ nhiều rồi.
- Đáng tiếc là nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn không tìm ra được manh mối nào hữu ích, ngược lại còn bị Phật quốc trục xuất về nước mấy lần, chỉ có thể lén lút vượt biên sang đó.
Đại đại sư tỷ lắc đầu tiếc nuối, một vị tiên nhân chưởng quản thời gian, muốn tìm kiếm manh mối về hắn quả thực quá khó khăn.
Có lẽ mình có thể đến thăm Ngũ hành tông, quan sát kỹ càng Kiến mộc.
- Nếu Kiến mộc đã hồi sinh, vậy nếu Tuế nguyệt tiên còn sống, có khả năng hắn sẽ nhập lại vào thân Kiến mộc không?
Bất Hủ tiên tử gật đầu:
- Có khả năng này, dù sao tiên thân cũng khó mà đúc lại, có thể dùng thân thể cũ thì cứ dùng thân thể cũ.
- Còn một chuyện nữa, bản tiên ở tiên cảnh của Ngũ hành tông đã gặp được Ứng Thiên tiên và những người khác.
- Có chuyện gì vậy tiền bối, xin hãy kể chi tiết cho ta biết.
Đại sư tỷ đã chuẩn bị sẵn sàng, tại sao Lục Dương và tiền bối lại thu được nhiều lợi ích như vậy trong chuyến đi Ngũ Hành tông?
Bất Hủ tiên tử kể chi tiết những gì mình đã thấy ở tiên cảnh, đặc biệt kể về việc Tuế Nguyệt tiên mở ra thông đạo thời không và nói chuyện với nàng, tất nhiên, nàng không biết chuyện Ứng Thiên tiên và Kỳ Lân tiên hạ ngũ tử kỳ là vì không muốn ăn cơm.
Vân Chi nhíu mày.
- Khi ta vào tiên cảnh thì không xuất hiện cái bóng lịch sử, không ngờ trong ván cờ tiên nhân lại ẩn chứa chuyện lớn như vậy.
Lục Dương thắc mắc, theo lời Bất Hủ tiên tử, những người có thể ngộ ra được điều gì đó trong ván cờ, đều sẽ nhìn thấy cái bóng lịch sử, sao Đại đại sư tỷ lại không nhìn thấy?
Bất Hủ tiên tử trợn mắt, cảm thấy Lục Dương không có mình thì thật sự không được, quá ngu ngốc:
- Ứng Thiên tiên để người đời sau nhìn thấy cái bóng lịch sử là để tỏ ra oai, Vân nha đầu lại cùng trình độ với bản tiên, để nàng ta nhìn thấy bóng lịch sử thì có ích gì?
Lục Dương nghĩ cũng phải, cho dù Đại đại sư tỷ ngộ ra được điều gì, cũng sẽ không quá kinh ngạc trước thủ đoạn của Ứng Thiên tiên.
- So với Ứng Thiên tiên thì trong Ngũ tiên thượng cổ, hắn là người có trí tuệ, làm việc suy nghĩ rất chu đáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận