Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 700: Lục Dương là huynh đệ tốt của ta, ta sẽ không làm hại hắn (1)

Hắn chào Lão Mã một tiếng, Lão Mã khịt mũi, coi như đáp lại, nói cho hắn biết Mạnh Cảnh Chu đang ở bên trong.
Hứa Du nhẹ nhàng gõ cửa đá, gõ ba tiếng, tĩnh lặng ba mươi giây, thấy không có động tĩnh, lại nhẹ nhàng gõ ba tiếng.
Khi hắn chuẩn bị tiếp tục gõ thì Mạnh Cảnh Chu không kiên nhẫn đẩy cửa đá ra:
- Ai vậy, ta lại không bế quan, muốn tìm ta thì vào thẳng không phải được rồi sao...
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Du, không ngờ là hắn gõ cửa, cảnh giác nói:
- Hứa quản gia, sao ngươi lại đến đây?
- Thiếu gia, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không, có một số lời không tiện nói bên ngoài.
Mạnh Cảnh Chu đành phải mời Hứa quản gia vào trong.
Vào trong phòng, Hứa quản gia tìm một chiếc chiếu cỏ ngồi xuống, nói rõ mục đích đến:
- Lão gia thấy ngươi đã hai năm không về nhà, muốn ngươi về một chuyến, ông ấy nói ông ấy rất nhớ ngươi.
- Không thể nào.
Mạnh Cảnh Chu không cần suy nghĩ đã từ chối, lúc hắn bỏ nhà đi khí thế hừng hực như thế nào, mới có hai năm, sao có thể về được?
- Lão gia nói ông ấy biết hết những chuyện sai trái ngươi đã làm, đã tha thứ cho ngươi rồi.
- Thật sao?
Mạnh Cảnh Chu nghi ngờ nhìn Hứa Du tươi cười đầy mặt, cố gắng phân biệt thật giả trong lời nói của hắn.
- Thật.
Mạnh Cảnh Chu mừng rỡ:
- Cố ý sắp xếp cho phụ thân ta và thúc thúc của ta tranh giành hoa khôi ở thanh lâu, cuối cùng xung đột gay gắt, hai bên vén rèm gặp mặt trong sự ngượng ngùng, sau khi phụ thân ta biết được đã tha thứ cho ta?
- Ta đánh cháu trai của Lý Thượng thư, con trai của Cung Thượng thư, còn có cả tiểu hoàng tử, vốn tưởng rằng đã làm rất kín đáo, không ngờ phụ thân ta vẫn biết, ông ấy tha thứ cho ta rồi?
- Phụ thân ta muốn nạp thiếp, ta đem chuyện này nói cho mẫu thân ta, ngoại công bên kia đánh phụ thân ta một trận, phụ thân ta tra ra được là ta làm, cũng tha thứ cho ta rồi.
- Còn có...
Hứa Du nghe càng lúc càng kinh hãi, lúc đến lão gia chỉ nói hai ba chuyện, những chuyện còn lại thì không nói.
Hắn ho khan hai tiếng, cắn răng nói:
- Thiếu gia, thật ra ngươi cũng không cần vội về nhà, dạo này lão gia bận việc triều chính, cũng không có thời gian gặp ngươi, ngươi chọn ngày về là được.
- Ta lần này đến đây, chủ yếu là vì một chuyện khác.
- Chuyện gì?
Hứa Du cười tươi, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng:
- Nghe nói ngươi và Lục Dương Lục thiên kiêu quan hệ rất thân thiết, lão gia nói tiểu tử này thiên phú hơn người, sau này nhất định sẽ thành đại khí, có lẽ sẽ giúp đỡ được nhà họ Mạnh chúng ta.
… Lục Dương đến động phủ của Mạnh Cảnh Chu, còn chưa gõ cửa đã nghe thấy Mạnh Cảnh Chu và một người nào đó đang nói chuyện bên trong.
- Không thể nào, Mạnh Cảnh Chu ta là người thế nào, sao có thể để huynh đệ của ta rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng chứ.
- Đây là ý của lão gia, muốn khống chế Lục Dương, chỉ có thể làm như vậy.
- Trở về nói với phụ thân ta, điều này không thể, bảo ông ấy từ bỏ ý định này đi.
- Đừng có nhắc đến phụ thân ta với ta, có bản lĩnh thì bảo ông ấy đến Vấn Đạo tông, ta sẽ bảo sư phụ ta đánh ông ấy.
- Đại thiếu gia... Ai da...
Hứa Du thấy khuyên nhủ Mạnh Cảnh Chu không có kết quả, đành phải từ bỏ, hắn thấy Lục Dương đứng ngoài cửa, sửng sốt một chút.
Hắn đã sớm thấy chân dung của Lục Dương.
Lục Dương cũng có chút ngượng ngùng, mặc dù hai người đang thảo luận về chủ đề liên quan đến mình, có vẻ như không phải là chủ đề không tốt đối với mình, nhưng gặp mặt trực tiếp thì dù sao cũng ngại ngùng.
Hai người gật đầu chào nhau đi qua, đều không nói gì.
Vừa bước vào động phủ, Lục Dương liền nhìn thấy Mạnh Cảnh Chu đang giận dữ.
- Quá đáng quá, ngươi xem phụ thân ta đang nghĩ gì vậy!
Mạnh Cảnh Chu phàn nàn với Lục Dương, bình thường hắn luôn suy nghĩ việc hãm hại Lục Dương, nhưng vào thời điểm quan trọng, hắn tuyệt đối đứng về phía Lục Dương.
Lục Dương rất cảm động, đúng là huynh đệ tốt, hắn giả vờ không nghe lén ở cửa, hỏi: - Vừa rồi là...
- Hứa Du, nghe nói trước đây là thư đồng của phụ thân ta, bây giờ đã lên chức tổng quản rồi.
- Hắn đến khuyên ngươi về nhà?
- Lúc đầu thì khuyên, nói hai câu thì không khuyên nữa, nói rằng lần này tìm ta có chuyện quan trọng.
- Là chuyện gì?
- Phụ thân ta muốn gả muội muội ta cho ngươi, ta đã giúp ngươi từ chối rồi.
Lục Dương cạn lời.
Thật là huynh đệ tốt.
- Ta nhớ muội muội ngươi còn chưa đến tuổi tu luyện mà?
- Đính hôn thôi, gia tộc lớn không thích làm trò này sao? Lúc ta còn nhỏ không phải cũng có một đám người đến cầu hôn sao? Đều là quy trình như nhau.
- Ước chừng là bức thư ta viết cho muội muội ta đã bị phụ thân ta chặn lại, ông ta thấy ta trong thư khen ngươi xảo quyệt gian trá, nhẫn tâm tàn nhẫn, lờ mờ có phong thái vượt trội hơn cả tông chủ, ông ta thấy ngươi là một nhân tài, muốn để ngươi làm con rể của ông ta.
- Hứa quản gia cũng gửi tin, nói rằng sư phụ ngươi là Bất Ngữ đạo nhân, không tìm được vợ, không bằng gả vào Mạnh gia chúng ta.
- Đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận