Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 74: Chiêu thức cuối cùng của Tượng Hình Quyền

"Đúng là có chút khó xử." Lục Dương tặc lưỡi, nhận ra có gì đó không ổn.
Những người khác của phân đà Diên Giang đã rời đi, vội vội vàng vàng mà đi làm việc xấu, chỉ còn lại ba người họ.
Nếu không có ràng buộc, ba người họ mạnh tay đi gây chuyện, thì cả tòa thành Phi Tiên cũng có thể bị lật tung cả lên.
Đáng tiếc là bản tính của họ không cho phép, bọn họ đến Ma Giáo làm nội gián, chẳng phải thật sự là tu sĩ Ma Đạo.
"Chả trách chưa bao giờ nghe nói có người trà trộn vào Bất Hủ Giáo làm nội gián, thì ra còn có một khảo nghiệm như vậy." Mạnh Cảnh Chu cũng cảm thấy vô cùng nan giải.
"Chuyện xấu nhất mà các huynh muốn làm là gì?" Lục Dương hỏi.
Mạnh Cảnh Chu suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lưỡng lự nói: "Đi thanh lâu có tính không?"
Từ nhỏ, hắn ta bèn bị gia tộc cấm đi đến những nơi như thanh lâu, những người chú bác từng đi thanh lâu đều nói rằng đó là một nơi đáng sợ, con nít không thể đi.
Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy dáng vẻ thảm thiết quỳ trên ván vò quần áo của những người chú bác khi họ về nhà, cảm thấy thanh lâu thực sự là một nơi đáng sợ.
Hiện tại với tư cách là Đơn Thân... Ờ không, Linh Căn Thuần Dương, càng không thể đi được.
Đối với Mạnh Cảnh Chu mà nói, hành động nổi loạn như đi thanh lâu chính là việc xấu nhất trong những việc xấu.
Man Cốt thì thậm chí cả nghĩ cũng nghĩ không ra.
"Bỏ đi, dù gì cũng còn cả ngày thời gian, vậy thì đi thanh lâu thư giãn một chút." Lục Dương đề xuất, hắn đã có biện pháp, đùa à, quy tắc như vậy cũng có thể ràng buộc hắn hay sao?
Vẫn còn sớm, không nhất thiết làm ngay bây giờ, dù sao cơ hội hiếm có, không bằng thỏa mãn mong muốn của Mạnh Cảnh Chu trước.
Mắt của Mạnh Cảnh Chu sáng lên, đúng rồi, mình ở nơi đây không phải chân thân, đi một chuyến cũng không sao cả.
"Đi đi đi!" Mạnh Cảnh Chu thúc giục hai người họ cùng đi.
Ở những nơi như thế, hắn ta đi một mình thì có chút thiếu tự tin.
Hai người họ không lay chuyển được Mạnh Cảnh Chu, không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng nhau đi thanh lâu.
Thanh lâu nằm ở một vị trí rất nổi bật, ba người họ rất dễ dàng bèn tìm thấy nó.
Mấy vị tỷ tỷ trang điểm lộng lẫy đứng ở trước cửa cầm khăn tay kéo khách, bàn tay nhỏ nhắn khẽ ngoắc, hồn phách của người đi đường cũng bị ngoắc cả vào trong.
Khi đến trước cửa thanh lâu, Man Cốt bắt đầu đánh bài chuồn: "Đệ là một người có ăn học, đây không phải nơi người có ăn học nên đến."
"Thánh Nhân nói rằng ‘Giai nhân phấn hồng tựa xương khô, nghiêng nước nghiêng thành hoá xương trắng’. Đệ không thể phạm phải sai lầm."
Hai người họ thuyết phục cả nửa ngày trời, khuyên nhủ hết lời nhưng cũng không thành công, chỉ đành bỏ cuộc.
Lục Dương khá coi trọng nghĩa khí: "Nếu huynh đã không muốn đi thanh lâu, vậy thì đệ đi thay cho huynh."
Man Cốt thở phào một hơi, trong lòng thầm nói vẫn là Lục huynh đáng tin cậy.
Sau đó, y trơ mắt ra nhìn Lục Dương đánh một bài Tượng Hình Quyền, biến thành hình dáng của bản thân.
Man Cốt: "!"
Lục Dương khẽ vỗ Man Cốt, người đang ngơ ngác, tỏ ý rằng y cứ yên tâm: "Đệ đi đây."
Man Cốt nhanh chóng kéo lấy phiên bản thứ hai của mình: "Huynh không thể đi! Dù có đi cũng không được biến thành hình dáng của đệ!"
"Đệ đây là có lòng tốt đi thay huynh thôi mà, huynh không đi được thì đáng tiếc biết bao." Lục Dương nói với tình cảm chân thành.
Man Cốt quả quyết không đồng ý.
"Đừng có ngại mà." Lục Dương khuyên nhủ.
Thực tế, Lục Dương cũng rất căng thẳng. Hắn chưa từng đi qua nơi như thế này. Ngộ nhỡ xảy ra sơ xót thì phải làm sao, chẳng nhẽ để Mạnh Cạnh Chu cười nhạo cả đời hay sao. Lục Dương tự nhiên nghĩ rằng biến thành hình dáng của Man Cốt, dù có mất mặt thì cũng không phải là bản thân mất mặt.
Chuyện như thế này chắc chắn không thể nói ra.
Ngay lúc ba người họ đang cãi nhau, liền nghe thấy tiếng một tiếng ầm vang phát ra từ thanh lâu, sau đó là tiếng kêu la thất thanh của phụ nữ và tiếng cười điên cuồng ngang ngược của nam giới.
Ba người họ thình lình quay đầu, phát hiện hơn mười tên tu sĩ đang mặc ý làn càn ở thanh lâu. Trong lòng họ còn đang ôm những cô con gái nhà lành không biết đã cướp đoạt từ đâu.
Những tu sĩ này ngay cả tu vi cũng không chút che giấu, đều ở giai đoạn Trúc Cơ, thậm chí còn có khí tức của hai, ba người không thua gì yêu hổ trước đó!
Những người này đều là những tu sĩ đến đây tham gia khảo nghiệm.
"Lũ đốn mạt!" Từ trong tận đáy lòng của ba người họ bùng lên lửa giận ngút trời, muốn ra tay ngăn cản những người này.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt muốn ra tay, nhưng bị Lục Dương ngăn lại.
"Trước mắt hãy khoan kích động, chúng ta chỉ có ba người, không thể đánh bại bọn họ được."
"Vậy huynh nói xem phải làm sao?" Mạnh Cảnh Chu hỏi với vẻ sốt sắng.
Lục Dương xua tay: "Đệ có biện pháp để tạm thời nâng cao chiến lực của mình, hai người bọn huynh đợi một chút."
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt tò mò, trên người bọn họ không có Thập Ngưu Chi Lực Đan, không lẽ Lục Dương từng học bí pháp gì đó có thể tạm thời nâng cao tu vi?
Chỉ thấy Lục Dương hít sâu một hơi, động tác trở nên mềm mại hơn, ánh mắt từ sống động biến thành lạnh nhạt, khuôn mặt không chút cảm xúc, khí chất cao quý mà lãnh đạm.
Mạnh Cảnh Chu thoáng híp mắt, thình lình lại trợn to mắt.
Động tác này giống hệt đại sư tỷ Vân Chi!
Lục Dương đang đánh Lục Thị Tượng Hình Quyền, biến thành hình dáng của đại sư tỷ.
Hắn trước đó đùa cợt, nói rằng Lục Thị Tượng Hình Quyền có chín tầng, khi tu luyện đến cửu trọng thiên, có thể biến hoá thành một đại năng ở giai đoạn Độ kiếp trong một ý niệm.
Trước đó hắn nói như vậy, là bởi vì hắn phát hiện khi biến thành hình dáng của Man Cốt, thể chất của cơ thể mạnh hơn đôi chút so với cơ thể thật của chính mình.
Khi hắn biến hoá thành người khác bèn có thể lấy được một phần sức mạnh của người đó!
Dạng sức mạnh như thế này chắc chắn có hạn chế, không thể trở nên mạnh hơn một cách vô hạn được, nhưng vậy cũng đã rất mạnh rồi.
Lục Dương muốn biến thành hình dáng của đại sư tỷ, xem có thể nhận được bao nhiêu sức mạnh, có thể đánh bại những người này hay không!
Đại sư tỷ, xin lỗi nha.
Một cô gái đẹp đến mức làm người khác ngạt thở xuất hiện, cô gái ấy có khuôn mặt sinh động, điệu bộ rung động lòng người, giữa trán tựa như có một tầng băng tuyết vạn năm không tan.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt nhìn thấy cô gái xinh đẹp này, bất giác nín thở, đôi chân run cả lên.
Lục Dương thành công biến thành đại sư tỷ!
Lục Dương cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, tràn vào trong cơ thể!
Vấn Đạo Tông, đỉnh Thiên Môn.
Vân Chi ở trên đỉnh của ngọn núi, bó gối khoanh chân mà ngồi, cả hai mắt của cô ấy mở ra, ngước mặt nhìn trời, như thể nhìn thấy biển sao vô biên xa tận bỉ ngạn.
Khí tức của cô ấy thu lại đến cực điểm, mặc ai nhìn vào cũng chỉ cảm thấy cô ấy là một người phàm.
Nhưng người phàm không thể bay lơ lửng trên đỉnh núi, trong ánh mắt càng không thể đều là ngân hà rực rỡ.
"Hửm? Ai đã mượn đi sức mạnh của mình?" Vân Chi rút lại ánh nhìn, nhận ra có một tí sức mạnh phân tách khỏi cơ thể, bay về chốn xa xôi vô tận.
"Vẫn phải xem thử gan của ai lại to đến thế!"
Vân Chi chưa từng gặp phải tên trộm gan to bằng trời như vậy!
Cô ấy phá đi phong thái của người phàm, khí tức phóng ra ngoài, như một ngọn chiến kích ác liệt, xuyên thủng trời mây, lộ rõ toàn bộ khí phách của đại sư tỷ Vấn Đạo Tông!
Thần hồn của Vân Chi xuất khiếu, hoá thành một vệt sáng lấp lánh đầy sắc bén, theo đuôi của tí ti sức mạnh bị phân tách từ trong cơ thể mà đi.
"Khụ!" Ngay cả một tí ti sức mạnh của đại sư tỷ, Lục Dương cũng tiếp nhận không nổi, biến trở về hình dáng ban đầu.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp lực của Lục Dương với dáng dấp của đại sư tỷ quá mãnh liệt.
"Răng rắc !"
Âm thanh trong trẻo vang lên từ trên đầu.
Bất kể là những tán tu Ma Đạo đang đốt phá, chém giết, cướp bóc, không từ việc ác nào, hoặc là đang chuẩn bị ra tay làm việc nghĩa như ba người họ, đều dừng lại những việc đang làm, chết lặng mà nhìn lên trên.
Không gian vốn dĩ lớn một cách vô tận xuất hiện một vết nứt, giống như bị thứ gì đó va vào.
‘Răng rắc, răng rắc, răng rắc...’.
Vết nứt giống như dòng sông khô cạn, càng nứt càng lan rộng, chỉ nghe thấy một tiếng ‘loảng xoảng’, vết nứt biến thành một lỗ hỏng, không khác gì trời xanh lộ ra một cái hố lớn.
Một hình bóng xinh đẹp xuất hiện tại lỗ hỏng đó, khẽ nhíu mày.
"Khí tức này... Là Ma Giáo?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận