Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 76: Đánh giá

"Rốt cuộc là ai đã mượn đi sức mạnh của mình?" Vân Chi cảm thấy nghi hoặc. Bất Hủ Giáo mang theo cả dòng họ mà bỏ trốn mất dạng, ngay cả một người cũng không để lại, chỉ để lại một vật có thể mua cả một môn phái hạng nhất như Đỉnh Sơn Hà.
Hiện tại, cô ấy cũng không thể tìm ra là ai đã mượn đi sức mạnh của mình.
Trong các loại pháp thuật có một dạng pháp thuật được gọi là ‘Thần Giáng Thuật’, có thể mượn sức mạnh từ đối phương với sự cho phép của họ. Tuy nhiên, dạng pháp thuật này đang trên bờ vực thất truyền, hơn nữa cực kỳ khó học, Vân Chi đã rất lâu không gặp dạng pháp thuật như vậy.
Hơn nữa người nào có thể mượn đi sức mạnh mà không có sự đồng ý của mình? Vân Chi cảm thấy có vẻ như người đã mượn đi sức mạnh không có ác ý, vì vậy lúc nãy bắt nguồn từ phản ứng của bản năng, cô ấy không hề ngăn cản sức mạnh thoát ra ngoài.
Vân Chi đại khái có thể đoán ra là ai rồi.
"Nhưng hắn đã học Thần Giáng Thuật từ đâu?"
Vân Chi không nhớ đã từng dạy Lục Dương dạng pháp thuật tương tự.
Hạng nhất, Lục Dương.
"Hửm? Hạng nhất đã thay đổi?" Phó Giáo Chủ nói với vẻ ngờ vực. Vừa rồi, họ đang bận chạy thục mạng, không để ý đến Lục Dương đã làm gì.
Đỉnh Sơn Hà vỡ vụn, cũng không thể phát lại được.
"Nhưng Tiên Nhãn sẽ không mắc sai xót, sức phá hoại của ba người này là mạnh nhất!" Giáo Chủ quả quyết nói, lão cũng không đoán ra được Lục Dương đã làm gì. Tên xếp hạng nhất vừa nãy giết chết hàng trăm người trong thời gian ngắn, gây ra ẩn họa cho hàng ngàn người khác, tính mạng khó bảo toàn, Lục Dương lại có thể vượt qua người này để trở thành hạng nhất trong thoáng chốc, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cũng không cần phải đoán, Tiên Nhãn chính là chí bảo của Tiên Nhân, còn cao cấp hơn cả Đỉnh Sơn Hà, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xót.
Quả thực như vậy, Lục Dương triệu hồi Vân Chi đến đây, phá hủy Đỉnh Sơn Hà cùng với tổng bộ của Bất Hủ Giáo, gây ra sự phá hoại thậm chí có thể được xếp vào ba hạng đầu trong lịch sử.
Nếu chỉ tính những tổn thương gây ra cho Giáo Chủ , thì có thể xếp hạng nhất.
Giáo Chủ nói với vẻ dương dương tự đắc: "Ngươi thấy chưa, ta đã từng nói người tên là Lục Dương này có trí tuệ lớn. Đừng thấy xếp hạng của hắn nhất thời tụt hậu, chỉ cần ngươi thoáng lơ đãng, hắn bèn có thể gây ra một hành động lớn, ngươi xem, hắn đã đứng đầu bảng rồi."
"Chớ cho rằng Mạnh Cảnh Chu và tên Man Cốt mà ngươi đánh giá cao có biểu hiện tầm thường, đó là do thời gian không đủ, nếu có đủ thời gian, thì họ ắt hẳn có thể đạt được hạng hai hay hạng ba."
Phó Giáo Chủ thua một cách tâm phục khẩu phục, Giáo Chủ rốt cuộc vẫn là Giáo Chủ, không chỉ hành sự cẩn trọng mà mắt nhìn người cũng vô cùng sắc bén, chả trách lão ta chỉ là Phó Giáo Chủ, còn người ta là chính cống.
"Vậy đánh giá của Giáo Chủ đối với Lục Dương là gì?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, Giáo Chủ nói một cách chậm rãi: "Lục Dương ở ải thứ nhất đã không đi theo lẽ thường, lộ rõ thiên phú trong võ đạo, dùng võ nhập đạo, trên cả thế gian cũng là điều hiếm thấy. Trong ải thứ hai, hắn tỉ mỉ quan sát, đúc kết quy luật, mua hết khoai tây, khiến những ứng viên khác sau đó không thể khảo nghiệm, có thể thấy được sức phá hoại khổng lồ của hắn. Đặc điểm này càng nổi bật hơn trong ải thứ ba, có gọi là Ma Chủng Trời Sinh cũng không quá đáng."
Phó Giáo Chủ ngạc nhiên, lão ta quen biết Giáo Chủ lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng nghe nói có người nào có thể nhận được đánh giá cao như thế.
"Còn Mạnh Cảnh Chu thì sao?"
"Mạnh Cảnh Chu ở ải thứ nhất bị nhện cắn mà nhận được sức mạnh, đó là biểu hiện của vận khí, trong thời Đại Thế này mà nói, đó bèn là đạo chủng ứng với thời vận mà sinh ra. Trong ải thứ hai, hắn ta chú tâm nghiên cứu đề thi, suy ngẫm vấn đề từ nhiều góc độ, trông có vẻ như kiêu căng hống hách, nhưng thực chất là tiến bước nào rào bước ấy, có kế hoạch thỏa đáng, cuối cùng đột phá giới hạn tâm lý của quan khảo thí, thuận lợi vượt qua khảo nghiệm.”
"Đáng tiếc là trong ải thứ ba hắn ta còn chưa thể phát huy được ưu thế của mình thì khảo nghiệm đã kết thúc, kém hơn Lục Dương một chút, có thể gọi là Đạo Ma Giáng Thế."
Đánh giá Đạo Ma Giáng Thế này cũng cực kỳ hiếm thấy, trong thế hệ trẻ chẳng có mấy người có thể nhận được đánh giá như thế từ Giáo Chủ, xem ra tên Mạnh Cảnh Chu này trong tương lai sẽ có tiền đồ thênh thang.
"Vậy Man Cốt thì sao?"
"Trong ải thứ nhất, y có ngộ tính, kiên trì và mưu kế, ở ải thứ hai, y suy nghĩ vấn đề tương đối chu đáo, chỉ là trong ải thứ ba, y không có chủ kiến gì. Trong các cuộc khảo nghiệm trước đây, y có thể thuộc vào tốp người có biểu hiện cực kỳ xuất sắc, nhưng tiếc rằng đứng trước ngọc quý, đánh giá mà ta cho y chỉ có thể là Ma Ở Trong Tâm."
Ma Ở Trong Tâm, dựa theo kinh nghiệm trước đây, miễn là không chết, những người có đánh giá này đều có thể trở thành cấp cao của Bất Hủ Giáo.
"Có cần chuyển bọn họ đến tổng bộ để chuyên tâm bồi dưỡng không?" Phó Giáo Chủ hỏi.
Giáo Chủ lắc đầu, nói dựa trên kinh nghiệm của bản thân: "Không cần nóng vội như vậy, trước tiên cứ bất đầu từ cơ sở, ít nhất cũng cần hai năm kinh nghiệm ở vị trí cơ sở. Tin ta, kinh nghiệm cơ sở sẽ rất hữu ích cho sự phát triển sau này, bản thân ta chính là như vậy mà thăng tiến lên vị trí này."
"Hơn nữa, ta còn có một kế hoạch, tên Lục Dương này có tư duy bay bổng, cực kỳ có ý tưởng và sức phá hoại, đợi khi hắn chín muồi, để xem liệu có thể trà trộn vào một môn phái Chánh Đạo hay không, chẳng hạn như Vấn Đạo Tông."
Phó Giáo Chủ phì cười, cảm thấy Giáo Chủ thực sự đánh giá họ quá cao rồi, đối với các môn phái khác họ vẫn còn cách để xâm nhập, nhưng Vấn Đạo Tông thì quá khó, chỉ xét mỗi cách nghĩ của các đệ tử Vấn Đạo Tông thôi thì cũng đã thấy chả có mấy người có thể theo kịp, trà trộn vào không được bao lâu bèn bởi vì không tài nào hoà nhập mà bị nhìn thấu.
Trà trộn vào Vấn Đạo Tông nào có dễ dàng gì.
"Ta đi trị thương trước đây." Giáo Chủ nói xong, liền đi vào mật thất bế quan điều khí.
Phó Giáo Chủ từ đầu chí cuối cũng không có ý định tranh quyền đoạt vị, hôm nay là một ví dụ, cố nhiên giết chết Giáo Chủ thì lão ta có thể tiến thêm một bước, nhưng sau đó thì sao, nếu Chánh Đạo lại đánh đến đây một lần nữa thì phải làm thế nào, bản thân có thể đưa ra quyết định chính xác không?
Một khi đưa ra phán đoán sai lầm, bản thân nhất định sẽ chết dưới chiêu thức của Chánh Đạo, khi đó, có hối hận vì đã soán vị cũng muộn rồi.
Phân đà Diên Giang.
"Tổng cộng có mười người vượt qua khảo nghiệm, còn có ba người nhận được những đánh giá như là: ‘Ma Chủng Trời Sinh, Đạo Ma Giáng Thế và Ma Ở Trong Tâm’?!" Đà chủ nghe được từ người được Giáo Chủ phái đến để truyền lời, vui mừng đến nổi lông mày cũng nhướng cả lên.
Điều này còn tốt hơn cả tình huống tốt nhất mà bản thân từng dự đoán! Cơ hội thăng chức ở ngay trước mắt!
Trong lúc những tên tán tu Ma Đạo không vượt qua được ải thứ nhất và thứ hai đang hôn mê, mười một người chấp sự tản ra mà hành động, họ ném những người này đến các địa điểm khác nhau. Sau khi những tên tán tu Ma Đạo này tỉnh dậy, bọn chúng sẽ quên đi vị trí của phân đà Diên Giang, chỉ xem những trải nghiệm trước đó là một giấc mơ.
Phương pháp ổn thỏa nhất là giết chết bọn họ, làm như vậy thì tuyệt đối sẽ không để lộ vị trí của phân đà Diên Giang, nhưng xuất phát từ sự cân nhắc vì đại cục, Bất Hủ Giáo chẳng làm như vậy.
Những tên tán tu Ma Đạo này gây hại một cõi, có thể thu hút sự chú ý của Chánh Đạo. Trong mớ thông tin hỗn loạn ấy, Chánh Đạo không thể phân biệt được đâu là hành động của tán tu Ma Đạo, và đâu là hành động của Ma Giáo, từ đó liền có thể đạt được hiệu quả quấy nhiễu tai mắt của đối phương.
Nhóm ba người Lục Dương khoan thai tỉnh dậy, vừa nãy trải qua quá nhiều chuyện, đầu óc có chút rối rắm.
Hình ảnh mà họ nhìn thấy trước khi bất tỉnh là... Đại sư tỷ từ trên trời giáng xuống?!
Lục Dương sợ hãi đến cả người đều là mồ hôi lạnh. Đại sư tỷ không nhìn thấy mình biến thành hình dáng của cô ấy chứ? Nếu cô ấy nhìn thấy, thế nào cũng không tránh khỏi phải trầy da tróc vẩy.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt cũng nhớ lại đã xảy ra chuyện gì. Tượng Hình Quyền của Lục Dương đã triệu hồi ra đại sư tỷ thật sự.
Lục Dương dùng ánh mắt cảnh cáo hai người bọn họ, đừng tiết lộ tin tức ra ngoài. Hai người họ biết điều mà gấp rút gật đầu.
Đà chủ kìm nén niềm vui trong lòng, dùng giọng điệu điềm tĩnh hết mức có thể để nói: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, mười người bọn ngươi đã trở thành người trong Bất Hủ Giáo của chúng ta rồi."
"Theo lẽ thường, chúng ta phải tiến hành nghi thức nhập giáo trước tiên, nhưng ba vòng khảo nghiệm của ngày hôm nay đã vắt kiệt tinh lực của mọi người, ta cũng không phải ngoại lệ. Yết kiến Bất Hủ Tiên Nhân với trạng thái như vậy, là sự bất kính đối với Bất Hủ Tiên Nhân. Ngày mai, các ngươi đến đây một lần nữa để chính thức cử hành nghi thức nhập giáo."
Lục Dương có thể nhìn ra được, khi nhắc đến Bất Hủ Tiên Nhân, giọng điệu của đà chủ cùng với biểu cảm của mười một tên chấp sự đều có sự thay đổi.
Điều này chứng tỏ rằng việc họ thờ Bất Hủ Tiên Nhân không phải là vỏ bọc, mà họ thực sự tin vào sự tồn tại của Bất Hủ Tiên Nhân.
"Chả trách họ được gọi là 'Giáo', " Lục Dương nghĩ trong lòng.
Lại nghe đà chủ tiếp tục nói: "Tuy nhiên, hôm nay có thành viên mới gia nhập, không chào mừng một phen cũng không thỏa đáng. Vậy đi, chúng ta ra ngoài ăn một bữa."
"Ta nghe nói trong quận mới mở một quán nướng, tên là 'Thử Lại Lần Nữa', hương vị không tồi, được phần đông đánh giá cao. Lát nữa chúng ta đi đến đó tập hợp, ta khao."
Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đều nhất thời nín lặng.
Không cho người ta nghỉ ngơi phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận