Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 82: Báo cáo đúng sự thật

"Đã lâu không gặp, ta đến để đưa cơm đây." Lục Dương tỏ thái độ ân cần, đây đều do hắn rèn luyện được từ quán nướng.
Sau hơn một tháng rèn luyện, nụ cười giả tạo của Lục Dương đã đạt đến mức lấy cái giả làm rối cái thật, Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy còn khen Lục Dương có nụ cười thật giống như hắn ta.
Trì Tự Long đang chu môi thì nghe thấy giọng của Lục Dương, thình lình quay đầu lại, ánh mắt lộ ra nét hung ác. Nếu không phải tên tiểu tử nhà ngươi gọi bổ khoải đến ăn cơm, thì có thể có kết cục như bây giờ sao?
"Sao ngươi lại đến đây?" Giọng điệu của Trì Tự Long chả mấy thân thiện, ngay trong lần đầu gặp mặt, tên tiểu tử này đã giả làm giám khảo để lừa mình. Hai ngày trước lúc ăn cơm còn gài bẫy mình, trong lòng quả thật toàn là ý đồ gian trá, bây giờ còn giả đò đưa cơm, chắc chắn không có thiện ý!
So với tên đồ tể giết người vô số như bản thân, Trì Tự Long cảm thấy vẫn là Lục Dương khốn nạn hơn!
Lục Dương không có ý định ở trong nhà lao bỡn cợt Trì Tự Long, sau này, mọi người còn cần tương trợ lẫn nhau, không nhất thiết phải làm quan hệ trở nên căng thẳng như vậy, đây cũng là ý muốn của đà chủ.
Chẳng qua tai của Lục Dương không tốt, nghe thành Trì Tự Long hỏi hắn có phải đã trở thành chấp sự hay không: "Sao cơ? Sao ngươi lại biết ta đã trở thành chấp sự rồi? Nhưng ngươi cũng đừng quá kích động, chỉ cần ngươi thể hiện tốt, cũng có thể trở thành chấp sự."
Không ngờ Trì Tự Long ở trong nhà lao mà nắm bắt thông tin nhanh như vậy.
Nói xong, Lục Dương còn rút ra lệnh bài ở thắt lưng để khoe, hai chữ ‘chấp sự’ vô cùng nổi bật, Trì Tự Long tức đến nổi giận đùng đùng: "Ông trời đúng là mù mắt rồi!"
Lục Dương lại an ủi nói: "Ngươi cũng đừng giận, thủ lĩnh còn bảo ta gởi lời nhắn cho ngươi."
Khi nghe thấy là lời nhắn của Sở đà chủ, Trì Tự Long bình tĩnh hơn một chút, nghĩ rằng Sở đà chủ vẫn rất coi trọng mình, đặc biệt kêu người đến chuyển lời: "Bậc cao niên người đã nói gì rồi?"
"Ông ấy nói ngươi tốt nhất nên thiết lập mối quan hệ tốt với ta."
Trì Tự Long giận tím mặt, đà chủ quả thật coi trọng tên tiểu tử này: "Dù có chết ta cũng sẽ không thiết lập mối quan hệ tốt với ngươi!"
Lục Dương thấy Trì Tự Long không ngờ lại không nghe lời thủ lĩnh, thở dài một tiếng, để lại một ít thức ăn rồi rời đi.
Mấy tên tội phạm ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chảy cả nước miếng, trong tù nào có thể ăn được đồ ngon như vậy.
Đối với những người khác, thái độ của Lục Dương rất tốt, khích lệ họ cố gắng cải tạo tốt trong tù, tranh thủ để sau này ra ngoài làm lại cuộc đời, tạo phúc cho Đại Lục Trung Ương, cả lời nói lẫn hành động đều thể hiện sự quan tâm.
Người không biết còn tưởng rằng họ sẽ bị giam trong tù dăm mười năm.
Sau khi ra khỏi nhà lao, Lục Dương có sao nói vậy mà báo cáo công việc với Sở đà chủ: "Tại hạ mang thức ăn đến đại lao để thăm viếng Trì Tự Long, còn nói rằng giữa chúng ta có chút hiểu lầm, mọi người đều là đồng đạo, mai sau không thể tránh khỏi giao tiếp, thiết lập mối quan hệ tốt cũng thuận tiện cho công việc sau này. Tại hạ đã nhấn mạnh đây là ý kiến của đà chủ người, và còn nói rằng chỉ cần y thể hiện tốt, thì cũng có thể trở thành chấp sự như tại hạ."
"Ai ngờ Trì Tự Long giận tím mặt, chửi lấy chửi để, nói rằng tại hạ làm được chấp sự là do ai đó đã mù mắt, nguyên văn không nhớ rõ rồi, nhưng đại khái là có ý đó."
Ánh mắt của Sở đà chủ thình lình trở nên lạnh lùng: "Nó nói ai đã mù mắt hả?!"
Lục Dương nhanh chóng khom mình, ngước đầu lên nhìn Sở đà chủ một cách cẩn thận, thấp tha thấp thỏm mà đáp lời: "Người đó có địa vị quá cao, điều này cực kỳ bất kính, tại hạ không dám nói."
Sở đà chủ đã có câu trả lời trong lòng: "Được rồi, Ta biết rồi, ngươi về đi."
Lục Dương thở dài, trong lòng nghĩ rằng Trì Tự Long thực sự là ngay cả mồm miệng cũng không biết giữ, bất cứ lời gì cũng dám nói ra ngoài: "Vẫn mong đà chủ chớ nói những lời này là do tại hạ nói, có lẽ là tại hạ nhớ nhầm cũng không chừng."
Sở đà chủ thiếu kiên nhẫn mà xua tay, gã ta đương nhiên biết mấy chuyện như thế này.
Sau khi Lục Dương rời đi, Sở đà chủ gõ vào ghế ngọc, lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: "Hay cho một tên Trì Tự Long, dám nói ta đã mù mắt!"
Ban ngày vẫn như thường lệ, Mạnh Cảnh Chu đi dạo phố, Man Cốt rèn luyện thân thể ở sân sau, ma trành xiên thịt ở đại sảnh, Lục Dương đang giặt quần áo.
Quần áo của Lục Dương chỉ là vật phàm, không làm được việc không vướng bụi trần.
"Đáng ghét, tại sao mình không thể học được Tịnh Y Chú." Lục Dương cằn nhằn, ra sức chà quần áo, trong ba người họ, chỉ có hắn cần phải giặt quần áo, "Đợi khi có tiền, mình nhất định phải mua một bộ quần áo không cần giặt."
Một thời gian trước, hắn đã tìm Mạnh Cảnh Chu để học Tịnh Y Chú, bản thân Mạnh Cảnh Chu cũng không biết pháp thuật đó, nhưng hắn ta có một quyển Những Pháp Thuật Nhỏ Trong Cuộc Sống Thường Nhật, mà em gái của hắn ta đã lén lút nhét cho trước khi hắn ta rời đi.
Trong quyển sách, có ghi chép về một pháp thuật được gọi là Tịnh Y Chú.
Tịnh Y Chú, nội dung như mặt chữ, là một thần chú có thể làm cho quần áo trở nên sạch sẽ, đơn giản dễ học.
Ba người họ xúm lại một chỗ để học, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt học xong đầu tiên. Theo một luồng linh khí trong sạch mát mẻ từ trên trời giáng xuống, quần áo bẩn thỉu, nhếch nhác trong chốc lát trở nên trắng tinh như tuyết, trông như quần áo mới.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đều rất vui mừng, làm việc trong quán nướng, quần áo rất dễ bị vấy bẩn, vô cùng phiền phức.
Với địa vị của Mạnh Cảnh Chu, hắn ta đương nhiên có quần áo đã trải qua luyện chế, đó là một pháp khí, không cần giặt giũ, tự động giữ sạch, nhưng bộ quần áo này có chất lượng quá cao, vừa nhìn liền biết hắn ta có địa vị hùng hổ, không có lợi trong việc nằm vùng ở Ma Giáo.
Thiên phú pháp thuật của Lục Dương cao đến nhường nào thì đã rõ như ban ngày, hắn cũng đã học được, chẳng qua là công hiệu lại vượt ngoài dự liệu của người khác.
Sau khi hắn thi triển xong Tịnh Y Chú, cùng với sự biến dạng của không gian, bộ quần áo mới tinh xuất hiện từ hư không.
Lúc đó, Lục Dương đã trầm mặc hồi lâu, muốn chửi nhưng không biết phải bắt đầu từ câu chửi nào.
Xét theo thứ tự, đây là pháp thuật không gian đầu tiên mà Lục Dương học được, có ý nghĩa trọng đại.
Xét theo mặt đổi mới, đây là một sự cách tân đối với Tịnh Y Chú, tương đương với việc sáng tạo ra một pháp thuật không gian mới.
Xét theo mặt logic, điều này chẳng có logic.
Lục Dương nhìn vào nhãn ‘Dành cho người nào đó’ đính trên cổ áo, bèn biết rằng bộ quần áo này có khả năng lớn là quần áo được may sẵn của tiệm may vá, người đặt may quần áo còn chưa đến, thì đã bị bản thân dùng pháp thuật không gian triệu hồi đến đây rồi.
"Tại sao pháp thuật Tịnh Y Chú do ta thi triển lại trực tiếp triệu hồi ra một bộ quần áo mới! Vậy nếu ta thi triển Tịnh Thân Chú thì sẽ có công hiệu gì!" Lục Dương giận dữ nói, cảm thấy đây là do ông trời thấy bản thân tài hoa rạng rỡ, nên cố ý hạn chế thiên phú pháp thuật của mình.
Tất nhiên, quần áo như thế này không thể mặc được, đây là quần áo của người khác, chỉ là Lục Dương cũng không biết chủ nhân của bộ quần áo này là ai, muốn trả cũng không trả được.
Mạnh Cảnh Chu còn nhiệt tình đề xuất do hắn ta thi triển Tịnh Y Chú chính cống, để giúp Lục Dương giặt quần áo, sau một hồi thử nghiệm, sự việc khép lại bằng sự thất bại.
Tịnh Y Chú chỉ có thể giặt được quần áo trên cơ thể của chính mình, Lục Dương cũng không thể chỉ vì muốn giặc quần áo, mà phải cởi quần áo ra để cho Mạnh Cảnh Chu mặc, rồi lại để Mạnh Cảnh Chu cởi quần áo ra trả lại cho mình sau khi giặt xong.
Không còn cách nào khác, thành thật mà tự mình giặt quần áo thôi.
Sau khi giặt xong quần áo, Lục Dương muốn phơi quần áo ở ngoài cửa sổ, bất cẩn một chút, cái sào phơi quần áo trượt xuống dưới, mắt thấy sắp nện trúng đầu một người đi đường.
"Coi chừng!"
Ai ngờ người đi đường có thân thủ cực tốt, nghiêng người một cái liền tránh được cái sào phơi quần áo.
Lục Dương vội vàng xuống tầng dưới, phát hiện người đi đường là một người mới quen, là người đã giúp mình đánh hổ ở Tùng Sơn, đệ tử của Nguyệt Quế Tiên Cung, Lan Đình.
Đã hơn một tháng trôi qua rồi, tại sao cô ấy vẫn còn ở đây? Lục Dương thấy khó hiểu.
Lan Đình cúi đầu, nhìn vào sào phơi quần áo rơi trên mặt đất, trầm mặc không nói gì, mày ngài khẽ chau, như thể đang suy ngẫm vấn đề.
Lục Dương tò mò hỏi: "Cô nương đang suy nghĩ điều gì vậy?"
Lan Đình buột miệng thốt lên: "Ta đang suy nghĩ vì sao cái sào phơi quần áo không bay lên trời, mà lại rơi xuống đất, liệu có khả năng nào là có một lực vô hình đang kéo vạn vật trên thế gian này không?"
Lục Dương nghe thấy thế thì chỉ biết im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận