Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 88: Sự trưởng thành của Lan Đình

Lan Đình bắt đầu hoài nghi sâu sắc về khả năng dạy học của mình. Cô nghe nói Lục Dương gia nhập Vấn Đạo Tông với tư cách hạng nhất, thiên phú pháp thuật của hắn tuyệt đối có thể gọi là hàng đầu.
Ví dụ như Tượng Hình Quyền trước đó đã minh chứng cho điều này, đó là thiên phú pháp thuật xuất quỷ nhập thần, biến sự mục nát thành điều kỳ diệu.
Tại sao khi đến bản thân dạy, lại thành ra như vậy?
Do bản thân dạy sai rồi chăng?
Nhưng cũng không hợp lý, khi sư tỷ dạy mình là dạy như vậy, bản thân cũng dạy Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt như vậy mà, nào có vấn đề gì đâu.
Lẽ nào bản thân đã đánh giá thấp thiên phú pháp thuật của Lục Dương, với một thiên tài trong những thiên tài vượt khỏi thường thức như vậy, cần có phương pháp dạy đặc biệt chăng?
Trong lúc đang hoài nghi về bản thân, cô còn cảm thấy áy náy.
Lục Dương đang vô tâm mà nghiên cứu phù chú của mình, hoàn toàn không biết rằng một thiên tài về phù lục bởi vì không thể dạy được mình mà rơi vào cảnh hoài nghi bản thân: "Mọi người nghĩ liệu có loại phù lục nào, có thể làm cho những tấm phù khác khác tàng hình hay không? Như vậy thì Ẩn Thân Phù của ta sẽ biến mất."
Mạnh Cảnh Chu suy ngẫm một lúc rồi mới nói: "Đệ khó lòng tưởng tượng ra đối phương bắt nguồn từ mục đích gì, mà phải nghiên cứu loại phù lục huynh vừa nói."
Lục Dương ủ rũ mà mặc lại quần áo, tiếp tục tập vẽ Ẩn Thân Phù. Kết quả giống như trước đó, đến lượt cơ thể cần tàng hình thì cơ thể tàng hình, đến lượt quần áo không cần tàng hình thì vẫn không tàng hình.
Trong khi đó, Man Cốt càng vẽ càng đúng chuẩn, khiến cho Lan Đình rất có cảm giác thành tựu.
Mạnh Cảnh Chu cười trên nỗi đau người khác mà chọc ghẹo Lục Dương: "Ha ha, bỏ cuộc đi, huynh không thể nào vẽ ra Ẩn Thân Phù chính thống đâu."
Lục Dương nổi giận, hai ngón tay kẹp chặt Ẩn Thân Phù, dán lên trán của Mạnh Cảnh Chu: "Hây, yêu nghiệt, ăn một tấm bùa của ta!"
Thân thể của Mạnh Cảnh Chu biến mất, nhưng quần áo vẫn còn.
Hắn ta không chịu thua kém, cũng móc ra một tấm Ẩn Thân Phù, đánh về phía Lục Dương: "Đạo sĩ, đừng tưởng rằng chỉ mình ngươi biết vẽ bùa!"
Trán của Lục Dương cũng bị dán một tấm Ẩn Thân Phù, cả cơ thể và quần áo đều hoàn toàn biến mất.
Cả hai người cùng sử dụng Ẩn Thân Phù để tấn công nhau, đánh đến có qua có lại, chẳng hề có tính sát thương.
Man Cốt kẹt giữa hai người họ, y toàn tâm toàn ý vẽ phù, không bị ảnh hưởng bởi hai người bọn họ.
"Vẽ xong rồi." Man Cốt hài lòng mà cầm lên một xấp Ẩn Thân Phù đã được vẽ thành công, sau khi không ngừng luyện tập, tỷ lệ thành công của y trong việc vẽ Ẩn Thân Phù đã tiệm cận 100%.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt thuận lợi xuất sư.
Lục Dương cầm Ẩn Thân Phù do Lan Đình vẽ cũng thuận lợi xuất sư.
"À, Lan Đình, cô nương có biết Nghịch Thọ Nguyên Phù được bố trí như thế nào không?" Lục Dương hỏi, hắn đang suy nghĩ, phải chăng kẻ nấu mình trong bóng tối thật sự đang dùng Nghịch Thọ Nguyên Phù để bố trí Nghịch Thọ Nguyên Trận, chỉ là vẫn chưa hoàn thành.
Nếu đúng thật là như vậy, thì sau khi tìm được mấy chục tấm Nghịch Thọ Nguyên Phù, dựa vào vị trí của Nghịch Thọ Nguyên Phù, rất dễ dàng liền có thể suy tính ra vị trí của những tấm phù lục khác.
Lan Đình gật đầu, dùng linh lực của bản thân làm đường nét, cô phác họa ra một trận pháp vô cùng tinh vi trên không trung, có hàng ngàn điểm liên kết: "Nghịch Thọ Nguyên Trận có quy mô lớn, nhiều điểm liên kết, nếu những kẻ ẩn mình trong bóng tối chỉ có ít ỏi vài người, cân nhắc đến việc cần phải dán phù lục ở những vị trí kín đáo, bọn chúng không thể nào hoàn thành việc bố trí trong thời gian ngắn."
"Hiểu rồi, vậy thì làm phiền cô nương trông coi quán, ba người bọn tại hạ ra ngoài một chuyến, để xem liệu có thể giúp được gì hay không." Lục Dương nói.
"Hả? Tiểu nữ tử coi quán?" Lan Đình có chút bất an, cô luôn tuân theo sự sắp xếp của sư tỷ khi còn ở Nguyệt Quế Tiên Cung, chẳng có mấy chính kiến, giờ lại để cô trông coi một cửa tiệm lớn như vậy, trong lòng cô ít nhiều có chút thiếu tự tin.
"Không sao, không sao, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, nếu có vấn đề gì thì cô nương tự mình quyết định được rồi." Lục Dương không cảm thấy việc này có vấn đề gì, nói xong liền rời đi.
Sau khi nhóm người Lục Dương rời đi, Lan Đình nghĩ đến bản thân phải tạm thời tiếp quản một cửa tiệm lớn như thế này, bèn đứng ngồi không yên.
"Đi bố trí Tụ Linh Trận vậy." Lan Đình lầm bẩm, tìm cho bản thân một việc để làm.
Tụ Linh Trận là một trận pháp cơ bản để các tu sĩ tu luyện, cô phát hiện rằng trong quán nướng của họ vẫn chưa có Tụ Linh Trận, cũng không biết nhóm người Lục Dương tu luyện bằng cách nào.
"Mọi người đều sống trên tầng hai, vậy mình sẽ bố trí ở tầng hai."
Tụ Linh Trận là một trận pháp cơ bản nhất, Lan Đình hết sức thành thạo mà bắt đầu bố trí, cô lấy ra viên linh thạch từ miếng ngọc bội chứng minh thân phận, ngăn nắp theo thứ tự mà bố trí dựa theo nội dung mà cô đã được học.
"Bố trí thêm Ngưng Thần Trận nữa, để có thể nhanh chóng đi vào trạng thái tu luyện."
"Còn có trận pháp cách âm, để yên tĩnh hơn một chút."
Lan Đình hành sự chu đáo, cô đã cân nhắc đến công hiệu của Tụ Linh Trận quá tốt, sẽ thu hút sự chú ý của những tu sĩ khác, vì vậy cô lại bố trí thêm một trận pháp có thể ngăn cách dao động của linh khí.
"Như vậy thì chắc chắn không có sơ sót gì rồi." Lan Đình rất hài lòng với sự chu đáo của bản thân.
"Xin chào, cho hỏi có ai không?" Một giọng nói phát ra từ dưới tầng trệt, làm cho Lan Đình thoáng giật mình, nghe giọng nói có vẻ như là một người phụ nữ.
Lan Đình đi xuống lầu, nhìn thấy một người phụ nữ với nước da trắng ngần đứng ở trước cửa, cô ấy đang suy nghĩ liệu có nên bước vào trong hay không.
"Xin chào, xin hỏi các hạ là..."
"Ta là chủ tiệm đậu hũ trên phố Tiền Môn, ta tên là Ôn Hương Ngọc. Xin hỏi chủ quán Tiểu Lục có đây không?" Ôn Hương Ngọc có chất giọng dịu dàng, khiến cho người nghe cảm thấy lâng lâng một hồi.
"Lục Dương đi ra ngoài rồi, các hạ có việc gì sao?" Lan Đình nhớ ra rồi, khi Lục Dương thuật lại việc bản thân đã tìm thấy Nghịch Thọ Nguyên Phù như thế nào, từng nhắc qua một lần.
"À, chuyện là như vậy. Chẳng phải lễ Thái Xuân sắp đến rồi sao, vậy nên ta muốn hợp tác với quán nướng chúng ta để tổ chức một sự kiện."
Lan Đình mời Ôn Hương Ngọc vào trong, châm trà rót nước: "Sự kiện gì vậy?"
"Không phải ta tự tâng bốc mình, trong ngày thường, tiệm đậu hũ của ta có khá nhiều khách hàng, đợi đến lễ Thái Xuân, số lượng khách sẽ càng nhiều hơn."
"Ta đang nghĩ xem liệu có thể tổ chức một sự kiện như thế này, khách hàng mua đậu hũ trong tiệm của ta sẽ được giảm giá 10% khi ăn đồ nướng ở đây, và khách hàng ăn đồ nướng ở đây cũng được giảm giá 10% khi đến tiệm đậu hũ của ta."
"Còn có vòng quay may mắn, hay mặt nạ chẳng hạn."
"Mặt nạ?"
Ôn Hương Ngọc lấy ra vài chiếc mặt nạ, chiếc mặt nạ vuông vức, trông có vẻ trắng nõn, giống như một miếng đậu hũ.
"Đây là mặt nạ được làm dựa trên linh vật của tiệm đậu hũ nhà ta, bán rất chạy."
Lan Đình suy nghĩ một hồi, cảm thấy đề xuất ​​của Ôn Hương Ngọc không tệ, chỉ có lợi mà không có hại đối với việc kinh doanh của quán nướng, cô nhớ lại Lục Dương đã nói rằng trong thời gian trông cửa hàng, toàn quyền quyết định sẽ thuộc về mình, vì vậy cô đã đồng ý.
Ôn Hương Ngọc rất vui mừng khi thấy Lan Đình chấp nhận ý tưởng ​​của mình. Hai người phụ nữ bắt đầu thảo luận về các chi tiết nhỏ của sự kiện, từ phần thưởng của vòng quay may mắn là gì, cho đến bàn về lực vạn vật hấp dẫn là thứ gì.
"Có một lực vô hình đang kéo vạn vật trên thế gian. Lục Dương cũng đồng ý với quan điểm của tiểu nữ tử, còn đặt tên cho loại lực này là lực vạn vật hấp dẫn..."
"Tuy nhiên, Lục Dương cho rằng loại lực vô hình này là hiện tượng tự nhiên, còn tiểu nữ tử thì nghĩ rằng có người đã bố trí một trận pháp khổng lồ, để hút lấy chúng ta."
"Ồ đúng rồi, các hạ không biết trận pháp, để tiểu nữ tử nói cho nghe. Trận pháp vô cùng thú vị, cuốn sách Chân Lý Của Trận Pháp này mô tả trận pháp một cách sâu sắc với lời lẽ dễ hiểu, gần gũi dễ học..."
Khi Ôn Hương Ngọc đến đây, cô ấy mang lòng biết ơn đối với Lục Dương, khi cô ấy rời đi, trong đầu lại đầy những nguyên lý về trận pháp.
Sau khi tiễn biệt Ôn Hương Ngọc, Lan Đình để ý đến ma trành đang xiên thịt bên góc phòng. Một ý tưởng bắt đầu nổi lên trong đầu.
Cách nghĩ của Lục Dương như ngựa thần lướt gió tung mây, muốn giảng dạy cho hắn, phải chăng cần học tập lối tư duy của hắn?
Ví dụ, mình có thể dùng những trận pháp như Huyền Phù Trận và Tụ hỏa Trận làm nền tảng, để thiết kế một mẫu trận pháp có thể tự động nướng thịt?
Ơ, hình như đây là một ý tưởng không tồi.
- Giải thích, "Huyền Phù Trận" là trận pháp làm vật thể trôi nổi trên không trung. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận