Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 93: Xem Bói

Thầy bói toán là một tu sĩ cùng độ tuổi với Lục Dương, y chú ý thấy ánh mắt của Lục Dương, dùng ngữ điệu mang hàm ý phàn nàn mà giải thích: "Hết cách, ngày nay mọi người đều không mấy tin vào việc xem bói này. Hô hào rằng mạng này do ta quyết định chứ không phải do trời. Kiếm miếng ăn cũng không dễ dàng mà."
"Có người thích dùng Bát Quái coi bói, vậy nên ta đã chuẩn bị la bàn Bát Quái."
"Có người muốn xem vận trong cờ bạc, vậy nên ta đã chuẩn bị xúc xắc."
"Có người cảm thấy việc đoán chữ chính xác, vậy nên ta đã chuẩn bị văn phòng tứ bảo."
"Có người cảm thấy tung đồng xu là phương pháp hiệu quả nhất, vậy nên ta đã chuẩn bị chín đồng xu lớn."
"Còn có quả cầu pha lê này, đây là một trào lưu mới nổi lên ở Đông Hải trong vài năm gần đây, người ta thích dùng quả cầu pha lê để xem bói, vì chuyện này, ta còn đi Đông Hải học một phen."
"Hơn nữa, mặt ngoài của quả cầu pha lê này có thể xem bói, mặt khác còn có thể xem đoạn ghi hình, một công cụ kiếm hai phần tiền."
"Thế nào, có muốn chọn một phương pháp để xem thử không, không linh nghiệm thì không lấy tiền." Người thầy tướng số nhiệt tình quảng bá bản thân.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nhìn vào thầy tướng số với vẻ ngờ vực, lòng thầm cảnh giác, hắn cứ cảm thấy người thầy bói toán này không đơn giản, dường như y đã nhìn ra điều gì đó.
Man Cốt lần đầu tiên gặp một người xem bói, cảm thấy rất thú vị: "Có thể xem thử cho ta không?"
Khóe miệng của thầy bói toán nhếch lên nụ cười nhạt: "Được chứ, xin hỏi quan khách muốn dùng phương pháp xem bói nào, muốn xem gì?"
Man Cốt suy ngẫm một lúc, cảm thấy mình là người tu nho, liền nói: "Đoán chữ đi, ta viết một chữ, ngươi xem thử liệu ta có thể trở thành một Đại Nho hay không?"
"Mời." Thầy bói toán bày biện văn phòng tứ bảo một cách thành thạo, sau đó mời Man Cốt xuống bút.
Man Cốt vung bút như bay, viết xuống một chữ.
Thầy bói toán gõ tay một hồi, hít sâu một hơi: "Chữ này của ngươi..."
"Có vấn đề gì sao?" Man Cốt gấp rút hỏi.
"Chữ này của ngươi viết xấu quá, đây là chữ gì vậy?"
"Nho."
Thầy tướng số điều chỉnh lại tâm trạng, phân tích: "Chữ ‘Nho’, mang ý mềm dẻo, danh xưng chỉ nho sinh. Phần chỉ nghĩa là ‘Nhân’, phần chỉ thanh là ‘Nhu’."
"Thân thể của ngươi cường tráng, trông như kiên cố khó bì, nhưng thực chất là ngươi có một trái tim mềm mỏng, thiếu chủ kiến, đặt đâu ngồi đó, học gì giống đó."
"Tiếp tục xem chữ 'Nhu'. Phía trên là chữ 'Vũ', bên dưới là chữ 'Nhi' ".
"Thường nói rằng mây bay tích tụ trên trời, lúc cần thì mưa, ý chỉ rằng trong tương lai ngươi sẽ được người khác cần đến."
"Chữ 'Nhân' đứng ở một bên. Ý chỉ rằng ngươi không chỉ có thể trở thành Đại Nho, mà còn có thể trở thành một loại Đại Nho mới."
Man Cốt nghe thấy mình có thể trở thành Đại Nho, mặt mày rạng rỡ.
Trình độ Nho Học của y trong môn đồ của Tứ Trưởng Lão là từ dưới đếm lên, mặc dù Tứ Trưởng Lão không để tâm, chủ trương của Tứ Trưởng Lão là hữu giáo vô loại, nói rằng y chỉ chưa khai sáng, chỉ cần y có thể khai sáng, liền có thể vào Nho Đạo trong một buổi, tiền đồ khó có thể đo lường.
Nhưng Man Cốt luôn cảm thấy thiếu tự tin, lúc này nghe thầy bói toán phân tích, nói rằng bản thân có thể trở thành Đại Nho, y lần nữa lấy lại sự tự tin của mình.
Bản thân vẫn rất có tiềm năng!
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa."
"Chuyện gì?"
"Về nhà rèn thêm chữ."
"Ồ."
"Các hạ có cần bảng chữ mẫu không, ở chỗ tại hạ vừa hay có một quyển, mua một quyển đi, đây là chi phí nhất định phải có trên con đường trở thành Đại Nho của các hạ."
Man Cốt cảm thấy lời của thầy tướng số nghe có lý, nên đã mua một cuốn.
Lan Đình thấy Man Cốt đã xem xong, cảm thấy hết sức thú vị, bản thân cũng muốn xem thử, liền ngồi xuống hỏi: "Tiểu nữ tử muốn biết trong tương lai, giữa trận pháp và phù lục thì bên nào có thành tựu lớn hơn? Dùng quả cầu pha lê xem thử đi."
Gần đây, cô không ngừng học tập trận pháp, nhận ra hứng thú của mình đối với trận pháp hình như cao hơn phù lục.
Lan Đình đang suy nghĩ xem liệu có nên thay đổi chuyên môn của mình hay không.
Thầy bói toán giơ quả cầu pha lê lên, nhắm thẳng vào Lan Đình, hai tay liên tục chà sát lên đó, miệng đọc lẩm bẩm: "Thiên linh linh, địa linh linh, quả cầu pha lê mau hiển linh! Thiên linh linh, địa linh linh, quả cầu pha lê mau hiển linh!"
Thầy bói toán nhìn thấy kết quả hiển thị trên quả cầu pha lê, mắt trợn tròn: "Ớ, trong tương lai, cô nương đã vẽ trận pháp lên phù lục? Hợp nhất trận pháp và phù lục?"
Thầy bói toán nhìn Lan Đình với ánh mắt kỳ quặc, đây là ý tưởng lạ đời gì vậy, cô nàng tu sĩ này tuyệt mỹ vô song, sao lại có cách nghĩ chả mấy giống người bình thường?
Lan Đình nghiêng đầu suy tư một lúc, cảm thấy lời của thầy bói toán cũng chẳng phải là không có khả năng, liền rất thoải mái mà trả tiền cho người này.
Tới lượt Mạnh Cảnh Chu, hắn ta khẽ nhướng mày: "Ngươi hẳn không phải là đệ tử của Thiên Sách Tông đâu phải không?"
Thiên Sách Tông, môn phái xem bói hàng đầu Đại Lục Trung Ương, từng tính ra được thời điểm tái hiện của Đại Thế Thượng Cổ.
Thiên Sách Tông vô cùng coi trọng nhân quả, những thủ đoạn che giấu thân phận thông thường đều vô dụng đối với Thiên Sách Tông.
Đệ tử Thiên Sách Tông chỉ cần thoáng liếc mắt, bèn có thể nhìn ra xuất thân và thân phận của đối phương.
Nói không chừng người thầy bói toán này nhìn ra nhóm bốn người họ đến từ Vấn Đạo Tông và Nguyệt Quế Tiên Cung.
"Ha ha, vị sư đệ này, ngươi ắt hẳn là nhìn nhầm rồi, ta đây hạc nội mây ngàn, là hạng người nhàn hạ, làm sao có thể là đệ tử của Thiên Sách Tông?"
Mạnh Cảnh Chu trầm mặc một lúc, từ trong ngọc bội chứng minh thân phận của mình, hắn ta lấy ra một cuộn huyết khế: "Ba trăm năm trước, Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Sách Tông tìm đến Mạnh Gia của ta, ông ấy đã mượn một lượng lớn linh thạch cực phẩm, sau đó ông ấy trả không nổi, liền trốn vào trong động phủ, thông báo với ngoại giới rằng bản thân bế tử quan."
"Mạnh Gia của bọn ta đến tận cửa Thiên Sách Tông của các người để đòi nợ, Tông Chủ của các người đã lập ra huyết khế, nói rằng nhất định sẽ trả đủ, hơn nữa phàm là người trực hệ của Mạnh Gia, gặp phải đệ tử của Thiên Sách Tông, đều có thể dựa trên huyết khế mà yêu cầu đệ tử Thiên Sách Tông trả tiền."
"Ngươi muốn thử uy lực của huyết khế không?"
Nghe nói Mạnh Gia là chủ nợ của người trong thiên hạ, xem ra câu nói này không phải là giả.
Thầy bói toán ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, ôm chiếc chân to của Mạnh Cảnh Chu mà khóc nức nở: "Đại ca Mạnh Gia, ra tay chừa chút đường sống, mai sau còn dễ nhìn mặt nhau!"
"Thiên Sách Tông của bọn tại hạ thậm chí nghèo đến mức nuôi không nổi đệ tử nữa rồi, để bọn tại hạ xuống núi tự lực cánh sinh, tại hạ, Lạc Bốc nếu mà có tiền, cũng không lưu lạc đến nơi đây lừa lọc!"
"Dựng sạp ở đây còn phải trả phí thuê vị trí, tại hạ ngay cả tiền thuê chỗ bán hàng cũng trả không nổi rồi!"
Thầy bói toán Lạc Bốc kể nghèo: "Các hạ nhìn cái áo mã quái của tại hạ xem, may may vá vá mà mặc hết mấy năm, cũng không có tiền thay cái áo mới!"
Mạnh Cảnh Chu bĩu môi, cái áo mã quái này vừa nhìn liền biết từng được tế luyện, giá trị không thấp.
"Ta không trông mong ngươi trả tiền, ngươi đứng dậy trước đi." Mạnh Cảnh Chu dốc sức kéo chiếc đùi to của mình ra khỏi vòng tay của Lạc Bốc, "Ngươi miễn phí mà xem một quẻ cho hai người bọn ta, thì ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi nữa. Nhớ, không được gạt bọn ta!"
"Ha ha ha, việc này không khó."
"Nào nào nào, ngươi xem thử cung mệnh của ta, thành tựu trong tương lai như thế nào?" Lục Dương xòe tay ra, để cho Lạc Bốc, đệ tử của Thiên Sách Tông xem tướng tay.
Lạc Bốc cười hả hê một tiếng, y vẫn tự tin như xưa đối với ngón nghề của mình: "Cũng là câu hỏi thường thấy, vậy thì để ta xem thử."
Ai ngờ Lạc Bốc trừng to mắt, đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tin được, giẫm chân lui về sau vài bước, một mạch lui đến chân tường.
"Ngươi, ngươi, cung mệnh này của ngươi là chuyện gì thế này, một khung cảnh mịt mù, trong tương lai, ngươi sẽ sản sinh nhân quả với vài vị tiên nhân!"
Lạc Bốc phát hiện ra rằng dù Lục Dương ở trong tình huống bị nhân quả của Tiên Nhân quấn thân, hắn vẫn có thể tự do hoạt động, như thể không bị ảnh hưởng gì cả.
Nhưng điều đáng sợ nhất còn chẳng phải chuyện này.
Điều đáng sợ nhất là Lạc Bốc còn phát hiện ra rằng trong tương lai, Lục Dương sẽ trở thành một mối họa lớn của giới tu tiên, lan truyền nếp sống của Vấn Đạo Tông đến khắp giới tu tiên!
Nếp sống của Vấn Đạo Tông đã quá đáng lắm rồi, nếu như cả giới tu tiên đều bị Vấn Đạo Tông đồng hóa, thì ai còn sống nỗi nữa chứ!
Tuyệt đối không thể dây dưa nhân quả với loại người này!
Lạc Bốc thầm than khổ, y thấy bốn người họ đến từ Ngũ Đại Tiên Môn, đều là bốn con mồi béo bở, vừa hay lừa một vố để kiếm ít tiền, không ngờ trong số bốn người họ lại có Lục Dương, một người tuyệt đối không thể dính dáng đến!
Không đúng, dựa trên tướng tay, không chỉ có mỗi mình Lục Dương lan truyền nếp sống lệch lạc ra khắp giới tu tiên, còn có một người khác phối hợp.
Người đó chính là...
Lạc Bốc nhìn về phía chủ nợ lớn của mình, Mạnh Cảnh Chu.
Mau chóng chạy!
Lạc Bốc không nhiều lời, thi triển độn pháp, ngay cả chiếc bàn cũng chẳng màng thu dọn, vắt cẳng liền chạy: "Ta, ta, ta hôm nay chưa từng gặp qua các người!"
Y sợ rằng nhìn thêm vài mắt nữa thì mạng của y sẽ chôn ở đây.
Bốn người họ còn chưa kịp phản ứng, Lạc Bốc đã cao chạy xa bay.
Lục Dương trách móc Mạnh Cảnh Chu: "Chắc hẳn là vì huynh đòi nợ nên dọa người ta chạy mất rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận