Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 95: Trong Bất Hủ Giáo sao mà có thể có gian tế của Chánh Đạo !

Dưới bục vang lên tiếng cảm thán. Mặc dù thuật biến hình khó luyện, nhưng nó rất phổ biến, hoàn toàn không có giá trị để đấu giá.
Chỉ có một số ít người không thấy xao xuyến, chẳng hạn như Lục Dương và Trì Tự Long.
Đấu giá viên tiếp tục giới thiệu: "Cuốn sách này không phải là thuật biến hình thông thường, trong lúc biến hình còn có thể tấn công. Nếu sử dụng quyển Thuật Biến Hình này trong chiến đấu, theo tại hạ nghĩ thì có thể đem lại hiệu quả bất ngờ."
Lúc này, mọi người mới thấy có chút hứng thú, nhưng hứng thú cũng không lớn. Suy cho cùng, ai lại sử dụng thuật biến hình trong chiến đấu chứ?
Đấu giá viên lại nhắc nhở: "Điều cần lưu ý đó là quyển pháp thuật này cực khó tu luyện, thậm chí đại sư Dương Huyền Linh cũng nói rằng quyển sách này trông có vẻ tầm thường, nhưng thực chất chẳng hề đơn giản như vẻ ngoài của nó!"
Lục Dương tiếp tục lẩm bẩm bằng giọng nói mà vừa hay để cho Trì Tự Long có thể nghe rõ: "Quả nhiên, cuốn sách này rất giống với cuốn sách được miêu tả trong truyền thuyết."
Mạnh Cảnh Chu ngồi ở bên cạnh nghe thấy lời thì thầm của Lục Dương, nhỏ giọng mà vội vã nói: “Im miệng, lời như thế có thể nói ra ngoài sao! Lúc nào thì huynh mới có thể thay đổi thói tự lẩm bẩm của mình!”
Dọa đến Lục Dương nhanh chóng nín mồm, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào quyển Thuật Biến Hình trên bục.
Trì Tự Long nghiêng mắt mà quan sát biểu hiện của Lục Dương, càng khẳng định thêm vài phần với suy đoán trong lòng.
"Giá khởi điểm, một trăm linh thạch!"
Mức giá này thấp hơn nhiều so với thuật biến hình thông thường, dường như thương hội cũng không chắc lắm về mức giá của Tượng Hình Quyền.
"Một trăm mười!" Rất nhanh liền có người ra giá, chút linh thạch này không đáng kể, mua được một vật hiếm lạ cũng tốt.
"Một trăm hai mươi!" Trì Tự Long uể oải mà hô một câu, như thể gã chỉ tùy tiện mà hét lên một tiếng.
"Một trăm tư!"
“Một trăm tám!”
"Hai trăm!"
Giá của Tượng Hình Quyền vọt lên với tốc độ thần tốc.
"Tám trăm!" Lục Dương hô lên.
Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng giữ lại tay của Lục Dương: "Huynh hô giá cao như vậy làm gì? Sợ mọi người không chú ý được hả?"
"Ta, ta chẳng qua là sợ bị người khác mua mất thôi mà."
Tám trăm linh thạch không tính là nhiều, nhưng đó là đối với các tu sĩ ở giai đoạn Trúc Cơ, còn các tu sĩ ở giai đoạn Luyện Khí thì chẳng dễ dàng gì lấy ra tám trăm linh thạch.
"Một nghìn!"
Một giọng nói từ bên cạnh Lục Dương vang lên, Lục Dương nhìn Trì Tự Long với vẻ kinh ngạc, không hiểu tại sao đối phương lại tranh giành quyển Thuật Biến Hình này với mình.
Đây rõ ràng chỉ là một quyển sách pháp thuật trông có vẻ hơi đặc biệt thôi mà!
Không lẽ đối phương cũng đã nhìn ra manh mối?
Nhưng làm sao đối phương có thể nhận ra?
Lục Dương thầm thốt một tiếng: ‘Hỏng rồi,’ chẳng lẽ những lời tự lẩm bẩm vừa rồi của mình đã bị đối phương nghe thấy?
Lục Dương nhỏ giọng nói với Trì Tự Long: "Vị đạo hữu này, quyển sách này là pháp thuật thất truyền từ lâu của gia đình ta, liệu có thể nhường cho ta không? Sau khi phiên đấu giá kết thúc, ắt sẽ có hậu tạ!"
Trì Tự Long lạnh lùng cười một tiếng, thất truyền từ lâu sao? Có quỷ mới tin ngươi, quyển sách pháp thuật này ắt hẳn ẩn chứa bí mật thời Thượng Cổ!
Thẩm Tiến Nghĩa ngồi ở bên cạnh muốn khuyên vài câu, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Trì Tự Long, bèn không nói thêm gì nữa.
Lục Dương thấy nói lời ngon ngọt không hiệu quả, bèn tiếp tục ra giá: "Một nghìn hai trăm linh thạch hạ phẩm!"
"Hai nghìn." Trì Tự Long thậm chí còn chẳng thèm nhìn, thấy Lục Dương hô giá một cách rụt rè như vậy, đoán rằng đối phương chắc chắn chưa tới giai đoạn Trúc Cơ.
Lục Dương dốc hết toàn bộ gia tài của mình: "Hai nghìn ba trăm linh thạch hạ phẩm!"
"Ba nghìn." Trì Tự Long vẫn giữ nguyên dáng vẻ chẳng mấy bận tâm.
Lục Dương quay sang mượn tiền của Mạnh Cảnh Chu: “Cho ta mượn một nghìn linh thạch, năm sau nhất định sẽ trả lại huynh!”
“Được.”
“Ba nghìn ba trăm linh thạch hạ phẩm!”
“Bốn Nghìn!”
Lục Dương tiếp tục mượn tiền, nhưng khổ nỗi từ đầu đến cuối cũng không bì được với người giàu có hào sảng như Trì Tự Long.
Cuối cùng, Trì Tự Long đã trả mức giá khủng khiếp với tám nghìn linh thạch để mua Thuật Biến Hình. Còn Lục Dương thì đẫm nước mắt mà đạt được lợi nhuận tám nghìn linh thạch, tạo nên cục diện đôi bên cùng có lợi, mọi người đều vui.
Sau khi phiên đấu giá kết thúc, nhóm người Lục Dương đang chuẩn bị rời đi. Vừa bước ra khỏi phạm vi khu chợ, đến chân núi hoang vắng, liền bị Trì Tự Long và Thẩm Tiến Nghĩa chặn đường.
"Các ngươi, các ngươi muốn làm gì!"
Khóe miệng của Trì Tự Long nhếch lên nụ cười nhạt mang nét tàn nhẫn: "Làm gì à? tiểu tử, ngươi đừng có giả ngây. Chưa từng có người nào có thể lừa được ta!"
Trì Tự Long lấy ra quyển Lục Thị Biến Hình Thuật, phát ra khí tức của giai đoạn Trúc Cơ: "Nói, bí mật Thượng Cổ ẩn chứa trong cuốn sách này là gì!"
"Nếu ngươi nói ra, ta có thể giữ cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi dám nói dối, thì đừng trách ta ra tay độc ác!"
Trì Tự Long không có ý định thả bọn họ đi, bí mật Thượng Cổ càng ít người biết càng tốt, hơn nữa Lan Đình có vẻ đẹp tuyệt sắc, dù thế nào đi nữa cũng phải bỡn cợt một phen rồi mới giết!
Trong mắt của Trì Tự Long, bọn người này thậm chí không thể lấy ra vài nghìn linh thạch, chắc chắn họ đều đang ở giai đoạn Luyện Khí.
Giai đoạn Luyện Khí đối mặt với bản thân, tuyệt nhiên không có khả năng phản kháng!
Lục Dương thở dài, nghĩ đến Sở đà chủ từng gợi ý cho mình, cố gắng gây chuyện trong kỳ lễ Thái Xuân, không lẽ Sở đà chủ đã dự đoán trước tình hình của ngày hôm nay, ám thị mình giết Trì Tự Long và Thẩm Tiến Nghĩa?
Sở đà chủ quả thật là thần cơ diệu toán!
Lục Dương tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thật của mình: "Trì Tự Long, giữa hai người chúng ta cũng không cần phải làm đến mức căng thẳng như vậy đâu, phải không."
Hắn vừa nói, vừa lén lút lấy ra quả cầu ghi hình.
"Lục Dương! Ngươi đáng chết!" Trì Tự Long giận tím mặt, tức thì nhận ra Lục Dương đang chơi xỏ bản thân.
Phiên đấu giá là một vở kịch diễn cho bản thân xem!
"Có lẽ là giữa hai người chúng ta có chút hiểu lầm, ắt hẳn là có tiểu nhân đâm chọc, ngươi xem thế này có được không, chúng ta đi đến chỗ Sở đà chủ nói rõ một lần, ngay cả khi ngươi không tin ta, thì cũng nên tin Sở đà chủ chứ, phải không?"
Không nhắc đến Sở đà chủ còn tốt, một khi nhắc đến Sở đà chủ thì Trì Tự Long lại nổi cơn tam bành: "Ngươi còn nhắc đến Sở đà chủ, ngươi cũng xứng sao!"
"Sở đà chủ chắc hẳn là bị ngươi lừa gạt, mới để cho ngươi làm chấp sự. Còn có tiểu nhân nào ở đây, ngươi chính là tiểu nhân!"
"Ta sao có thể là tiểu nhân được chứ? Ngươi chớ có nói bừa!" Lục Dương nỗ lực bào chữa.
Trì Tự Long lạnh lùng cười: "Đừng tưởng ta không biết những việc tốt mà tên khốn nhà ngươi trước đó đã làm!"
"Trước mặt Sở đà chủ, ngươi giả vờ như một người cao thượng, nhưng ngươi kể từ khi gia nhập giáo phái đến giờ đều chỉ làm ra những việc chơi xỏ bọn ta, theo ta thấy ngươi chính là gian tế do Chánh Đạo cử đến!"
Những lời vừa rồi của Trì Tự Long dĩ nhiên chỉ là nói cho hả giận, nếu gã thực sự nghĩ rằng Lục Dương là gian tế của Chánh Đạo, thì gã đã âm thầm giám sát Lục Dương để tìm chứng cứ từ lâu rồi.
Lục Dương thở dài một hơi, cất đi quả cầu ghi hình, rút ra kiếm Thanh Phong dài ba thước, nói với giọng điệu mang chút luyến tiếc: "Nếu đã như vậy, xem ra giữa ta và ngươi chỉ có chiến đấu thôi."
Trì Tự Long và Thẩm Tiến Nghĩa nở ra nụ cười nhạt với vẻ khinh thường, rút ra vũ khí chuẩn bị giao tranh.
Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt và Lan Đình cũng vậy.
Cuộc chiến bắt đầu.
Lục Dương mang tin tức về cái chết của Trì Tự Long và Thẩm Tiến Nghĩa đến cho Sở đà chủ.
Dù Trì Tự Long và Thẩm Tiến Nghĩa có mạnh đến đâu, cũng không có khả năng sống sót dưới tay của bốn đệ tử Tiên Môn, đó là cục diện nghiêng về một phía với thế trận áp đảo, cái chết của hai người bọn chúng khá thảm khốc, sau khi Lan Đình nhìn thấy thậm chí không muốn ăn cơm.
Lục Dương vừa lấy ra quả cầu ghi hình, vừa giải thích với Sở đà chủ: "Tính cách của Trì Tự Long thì đà chủ cũng biết, chỉ cần một câu không hợp, gã liền giết người, tại hạ chính là vì lo rằng chuyện này sẽ xảy ra, nên mới ghi hình trước, để tránh đến lúc đó gã chạy đến chỗ đà chủ kêu oan, nói rằng tại hạ bắt nạt gã."
"Nhưng bây giờ xem ra, gã không thể đến chỗ của đà chủ nữa rồi."
"Quả cầu ghi hình không biết gặp phải vấn đề gì, đoạn ghi hình cứ bị đứt quãng, nhưng may mắn là nó vẫn có thể phản ánh tình hình tổng thể lúc đó, mời đà chủ xem."
Sở đà chủ ngồi trên chiếc ghế ngọc, nhận lấy quả cầu ghi hình, nhìn thấy cảnh tượng lúc đó.
"Trì Tự Long, giữa hai người chúng ta cũng không cần phải làm đến mức căng thẳng như vậy đâu, phải không." Lục Dương cố gắng hòa giải với Trì Tự Long.
"Lục Dương! Ngươi đáng chết!" Hiển nhiên, Trì Tự Long không chịu tiếp nhận ý tốt của Lục Dương.
"Có lẽ là giữa hai người chúng ta có sự hiểu lầm, ắt hẳn là có tiểu nhân đâm chọc, ngươi xem thế này có được không, chúng ta đi đến chỗ Sở đà chủ nói rõ một lần, ngay cả khi ngươi không tin ta, thì cũng nên tin Sở đà chủ chứ, phải không?"
"Sở đà chủ… cũng xứng sao!"
"Sở đà chủ… để cho ngươi làm chấp sự... chính là tiểu nhân!"
"Sao có thể là tiểu nhân được chứ? Ngươi chớ có nói bừa!" Lục Dương dựa vào lý lẽ để tranh luận.
"Đừng tưởng ta không biết… những việc tốt mà tên khốn…đó đã làm!"
"Sở đà chủ… giả vờ như một người cao thượng… kể từ khi gia nhập giáo phái đến giờ đều chỉ làm ra những việc chơi xỏ bọn ta… theo ta thấy… chính là gian tế do Chánh Đạo cử đến!"
Đoạn ghi hình đến đây thì kết thúc, Sở đà chủ xem đến nghiến răng nghiến lợi.
Lục Dương ở bên cạnh lòng đầy căm phẫn: "Đà chủ, người đối đãi với tại hạ không tệ, trong Ma Đạo chúng ta cũng có hành sự theo cảm tính, cũng có lửa giận ngất trời, cũng biết đội ơn báo đáp, tại hạ thấy Trì Tự Long vu cáo hãm hại đà chủ, Thẩm Tiến Nghĩa ở bên cạnh cũng không can ngăn. Lửa giận bùng nổ trong lòng. Trong cơn tam bành, bèn dẫn theo đám người Mạnh Cảnh Chu đi giết chúng!"
"Trong lúc chiến đấu không thích hợp để ghi hình, tại hạ bèn cất quả cầu ghi hình đi."
Lục Dương tất nhiên sẽ không để cho Sở đà chủ biết được phong cách chiến đấu của họ.
Sở đà chủ lớn tiếng tán thưởng, loáng thoáng còn có thể nghe thấy sự tức giận đối với Trì Tự Long: "Giết đúng lắm! Hai tên súc sinh bọn chúng có chết cũng chưa hết tội!"
Sở đà chủ biết Trì Tự Long không hài lòng với mình, nhưng gã ta niệm tình Trì Tự Long là một nhân tài, còn gọi đến đây để chỉ bảo vài câu, lúc đó, Trì Tự Long còn ở trước mặt mình tỏ lòng trung thành, nói rằng bản thân nhất định sẽ làm tốt hơn Lục Dương.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, thì Trì Tự Long vẫn ôm hận trong lòng với mình, thậm chí cả những lời nhảm nhí như mình là gian tế của Chánh Đạo cũng có thể thốt ra được.
Trong Bất Hủ Giáo sao mà có thể có gian tế của Chánh Đạo!
"Lục Dương, ngươi đã diệt trừ hai tên lòng lang dạ sói cho phân đà của chúng ta, làm tốt lắm! Đợi khi tuần sát sứ đến đây, ta nhất định sẽ ở trước mặt ông ấy nói tốt cho ngươi vài lời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận