Ánh Trăng Trong Lòng Quân
Chương 49: Nghiêm hình bức cung
Chương 49: Nghiêm hình bức cung
Toàn bộ chưởng viện và trưởng lão đều chạy đến, chứng kiến cảnh Mộc Cuồng Dương đè Phó Thuần Phong dưới người, miệng đầy máu tươi nói không nên lời.
Cuối cùng vẫn là Thiên Cù Tử hồi thần trước tiên, chàng đi tới đỡ nàng dậy, tinh mắt nhìn thấy vết thương trước ngực Mộc Cuồng Dương ngay, liền cau mày hỏi:
“Cô bị thương?!” Số người có thể đả thương Mộc Cuồng Dương thật sự không nhiều…
Mộc Cuồng Dương rịt vết thương dài sọc trước ngực mình, bị Thiên Cù Tử kéo dậy như thế, tim nàng sắp qua vết thương lọt ra ngoài luôn rồi.
Máu tươi nhỏ *tí tách*, Phó Thuần Phong lập tức nói ngay:
“Quân Thiên Tử, chẩn trị cho Mộc Cuồng Dương trước đã.”
Quân Thiên Tử đang mở rương thuốc ra, nghe vậy thì không khỏi dời mắt nhìn sang. Thuận theo ánh mắt của y, đám đông cũng chẳng nhịn được liếc tới chỗ khẩn yếu của Phó đại trưởng lão, nhất thời ánh mắt cả bọn nhất đều trở nên tế nhị.
Nữ trong tình trạng thê thảm, nam thì nâng pháo đài cao ngất, rốt cuộc là đang làm gì vậy?
… Đừng nói là sư đồ hai người đang chơi trò tình thú gì chứ?! Nhất thời tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn thẳng…
Chưởng viện núi Dung Thiên chúng ta đều có khẩu vị nặng vậy sao? Trước có Ma tôn xông pha lên núi vì Thiên Cù Tử, sau có chưởng viện Đao tông cùng đại trưởng lão chơi trò bạo dâm…
Quân Thiên Tử xưa nay luôn hết sức nghiêm túc chính trực, không thẹn là người ít tám chuyện nhất Tiên tông Cửu Uyên. Y cúi đầu giúp Mộc Cuồng Dương xử lý vết xương nứt trước ngược, cau mày nói:
“Làm sao mà bị thương đến mức này vậy?”
Mộc Cuồng Dương nói được mới lạ… đầu lưỡi cũng bị thương nặng mà!
Tái Sương Quy nhất thời cũng không biết làm sao cho phải, có cần thay Phó Thuần phong trừng trị học trò cưng của y không nhỉ? Nhìn tình hình thì có gì đó sai sai.
Mộc Cuồng Dương nói không ra lời, lại không biết giải thích kiểu gì. Tất cả mọi người liền chuyển sang Phó Thuần Phong chằm chằm… Rốt cuộc ngươi có cần trợ giúp hay không vậy?
Mặt mo cả đời coi như đi tong ở chỗ này rồi, Phó Thuần Phong nằm ngay đơ trên mặt đất, tứ chi đều bị phế, muốn giơ tay che chỗ xấu cũng không thể. Phó đại trưởng lão thật sự cũng chẳng thiết sống cho lắm. Đối mặt với ánh mắt phức tạp không nói nên lời của chư vị đồng môn, y chỉ có thể bi thảm lắc đầu. Dẫu trong lòng tức giận đến cùng cực, y cũng không thể đẩy Mộc Cuồng Dương ra gánh chịu tất cả.
Chẳng qua mọi người làm sao biết được nỗi khổ tâm của y chứ? Thấy y lắc đầu liền tự động hiểu thành: quả nhiên là tình thú giữa sư đồ!!
Cả nhóm đều ra vẻ ‘à há’, Tái Sương Quy vừa cuống vừa giận, trầm giọng trách:
“Mộc chưởng viện làm bậy thì ngươi cũng hùa theo à? Lớn tuổi vậy rồi mà một chút chừng mực cũng không có!”
Mộc Cuồng Dương liên tục khoát tay, giật nhẹ vạt áo của Quân Thiên Tử ra hiệu bảo y trị đầu lưỡi cho mình trước. Nhưng vết thương trên ngực cô nàng nghiêm trọng vô cùng, bộ Quân Thiên Tử là thánh thủ của Y tông thì có thể phân thân đồng thời xử lý cả hai chỗ sao?! Vẫn là Thiên Cù Tử bước tới lấy thuốc và châm trong hòm thuốc ra nối đầu lưỡi cho cô nàng.
Sau khi miễn cưỡng có thể mở miệng được, Mộc Cuồng Dương nhanh chóng biện bạch cho bản thân:
“Vừa rồi sư tôn đột nhiên ra tay chém ta, miệng còn lẩm bẩm cái gì ‘giết Mộc Cuồng Dương’ nữa. Ta thấy thần sắc người có vẻ không tỉnh táo lắm, cho nên mới ra chiêu tự vệ!”
Mọi người giật nảy mình, đều rối rít thu hồi suy đoán vừa rồi.
Ngọc Lam Tảo hỏi:
“Có khi nào lần trước Phó đại trưởng lão bị Ma tộc bắt cóc, Doanh Trì đã nhân cơ hội đó động tay động chân trên người ngài ấy không?”
Quân Thiên Tử cau mày,
“Lần đó sau khi Phó đại trưởng lão trở về, ta có giúp ngài ấy kiểm tra, không hề phát hiện chỗ dị thường nào. Nhưng nếu thật sự là có vấn đề thì e rằng phiền phức rồi.”
Đương nhiên là phiền phức, Doanh Trì đâu phải đồ đần, chả dại gì dùng loại chiêu thuật Y tông dễ dàng phá giải được lên người Phó Thuần Phong cả, vứt công sức xuống biển à?!
Nhưng bây giờ chất vấn hắn, hắn sẽ ngoan ngoãn giải thuật sao?
Thiên Cù Tử nói:
“Lệ Không Kiêu hiện đang ở trong tay chúng ta, xem ra chúng ta đành phải dùng lão làm con tin, buộc hắn giải ma thuật trên người Phó đại trưởng lão thôi.”
Mộc Cuồng Dương nghe xong liền phản đối, mặc kệ trong miệng vẫn còn đổ máu,
“Doanh Trì xưa nay hèn hạ vô sỉ, ai có thể bảo đảm hắn sẽ ngoan ngoãn giải thuật chứ? Ngộ nhỡ hắn lại gieo thêm ma thuật âm độc nào đó lên người sư tôn ta thì biết làm sao?”
Phiền toái thật… tất cả đều thấy đau đầu.
Quân Thiên Tử xử lý sơ qua vết thương của Mộc Cuồng Dương rồi nhanh chóng bắt tay nối lại tứ chi cho Phó Thuần Phong. Đến khi Phó Thuần Phong ngồi dậy được, Quân Thiên Tử mới xác nhận lời của Mộc Cuồng Dương:
“Trong cơ thể Phó đại trưởng lão có Hỗn Nguyên đan, xem ra Mộc chưởng viễn đã dùng đan dược này đánh thức thần trí cho Phó đại trưởng lão.”
Hỗn Nguyên đan chính là thánh đan hộ mạng của chín vị chưởng viện núi Dung Thiên, cực kỳ khó luyện chế, nhưng hiệu quả cũng cực kỳ lợi hại.
Nếu chưởng viện Y tông đã nói vậy, mọi người đương nhiên liền hoàn toàn tin tưởng, thế là trò hề của Phó đại trưởng lão cũng có được lời giải thích hợp lý. Điển Xuân Y nói:
“Chẳng lẽ Phó đại trưởng lão bị trúng thuốc nên mới sinh tà niệm với Mộc chưởng viện?! Doanh Trì âm độc thật.”
Phó Thuần Phong há to miệng, nhưng chẳng nói được nên lời… không hẳn là như vậy, mặc dù Doanh Trì âm độc.
Chờ tới khi hai sư đồ được băng bó xong thì trời đã hừng sáng, chư vị chưởng viện bị giày vò cả đêm, đến bây giờ thật sự là sức cùng lực kiệt, ngay cả Mộc Cuồng Dương cũng mệt rũ ra. Lần đầu tiên nhóm lãnh đạo của Cửu Uyên mặc kệ tất cả, ngã người liền ngủ ngay.
Trong rừng dâu ở Họa Thành, Húc Họa và hóa thân của Thiên Cù Tử cùng tựa lưng vào một gốc dâu. Thiên Cù Tử thật sự mệt mỏi lắm rồi, thương thế nặng nề, phải phân hồn vượt qua kết giới Cửu Sát Thiên Võng để tới đây, trong thân lại có ma tức, chàng đương nhiên đã gần kiệt sức.
Nhưng có giai nhân bên cạnh, một khắc đáng giá nghìn vàng, sao có thể phí thời gian để ngủ cơ chứ?
Ánh trăng len lỏi trong tầng tầng tán lá, Húc Họa kể:
“Năm trăm năm qua, ta thường xuyên đến đây đi dạo đêm.” Bằng không nàng đã chẳng gặp Doanh Trì mò tới Họa Thành để tìm hiểu về thể chất của Ma khôi.
Thiên Cù Tử im lặng lắng nghe, tính ra hiểu biết về nàng của chàng không nhiều lắm, nhưng không cần sốt ruột, chàng có thừa nhẫn nại, và rất rất nhiều thời gian.
Húc Họa nói tiếp:
“Nhưng nhân gian rất kỳ lạ, khi đêm dài vắng người, sáng tối giao thoa, ta sẽ có ảo giác cả thế gian chỉ còn một mình mình.”
Thiên Cù Tử khẽ hỏi:
“Cô độc?”
Húc Họa:
“Ta cũng không rõ thế nào là cô độc, tĩnh lặng khiến người ta mê muội, song cũng có lúc khiến người ta chán ghét. Hôm nay có chưởng viện bầu bạn, sự yên tĩnh này lại khiến ta thấy an tâm.”
Thiên Cù Tử đưa khóe mắt đảo qua làn váy hoa mỹ của nàng thật nhanh rồi hỏi:
“Thiên Cù Tử… có thể nắm tay Khôi thủ không?”
“Có gì không thể chứ?” Húc Họa đưa tay ra, Thiên Cù Tử chậm chạp nắm chặt tay nàng. Mọi mệt mỏi và đau đớn đều bị ném lên chín tầng mây, nguyện vì giờ khắc mười ngón tay đau nhau này buông bỏ tất cả.
Tại Tinh Thần Hải.
Hề Vân Thanh quỳ một mạch đến tận hừng đông. Khi tia sáng đầu tiên len qua cửa sổ, nàng đứng dậy, hoạt động tứ chi cho đỡ mỏi rồi đi tới phòng sư tôn thỉnh an. Kỳ thật Thiên Cù Tử vốn không hề bắt buộc đệ tử trực thuộc phải lập thành thói quen phải dậy ngay khi trời vừa sáng, dù sao với tính cách yêu thích yên tĩnh của chàng, Khổ Trúc Lâm luôn chẳng mặn mòi gì ở chuyện tiếp đón khách khứa.
Song hôm nay thì khác, đang ở cứ địa của địch, mình là đệ tử, đương nhiên phải gánh vác trọng trách bảo toàn an nguy cho sư tôn rồi. Nàng đi tới phòng sư tôn, nhưng gõ cửa hồi lâu cũng chẳng nghe thấy ai đáp lại.
Sư tôn không ở trong phòng?!
Lông tơ trên người Hề Vân Thanh đều dựng đứng!
Sao lại như vậy?! Có phải yêu nữ kia đã làm gì sư tôn rồi?!
À, Húc Họa lại từ ‘Khôi thủ’ biến trở về ‘yêu nữ’.
Hề Vân Thanh đùng đùng xông vào chỗ ở của Húc Họa, nhưng nơi này không có một ai, Húc Họa cũng chẳng ở đây. Hề Vân Thanh như trong sương mù, trong đầu lập tức sinh ra đủ loại phỏng đoán… cả mấy hình ảnh như hóa thân của Thiên Cù Tử bị lột quần áo trói vào cọc gỗ chữ thập, Húc Họa rầm roi da trong tay, nhúng roi vào nước ớt rồi quất tới tấp cũng ùn ùn xuất hiện!
Nàng cuống quýt chạy ra ngoài, sau đó bất ngờ chạm mặt một người quen: một trong tứ quân Ma khôi – Si.
Hề Vân Thanh đã từng chữ thương cho hắn, nên liếc mắt liền nhận ra đối phương là ai ngay. Liên quan tới an nguy của sư tôn, nàng chẳng buồn khách khí với Si nữa, lập tức túm lấy cổ áo hắn,
“Trưởng tộc các ngươi nhốt sư tôn ta ở đâu hả?!”
Si ngớ người, chỉ chỉ bàn tay đang túm chặt cổ áo mình của Hề Vân Thanh,
“Ta không cho rằng đây là lễ khi hỏi thăm tin từ người khác.”
Hề Vân Thanh tức đến mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng,
“Ai muốn nói chuyện lễ liếc gì với ngươi chứ!? Mau giao hóa thân của sư tôn ra!”
Si trầm giọng nói:
“Tứ quân Ma khôi không thể dây dưa với nữ giới khác ngoài Khôi thủ, xin cô tự trọng, chớ bôi xấu danh dự của ta.”
Hề Vân Thanh:
“…” Ai muốn bôi xấu danh dự của ngươi hả?! Nàng cả giận quát:
“Ngươi nghe không hiểu tiếng người à?! Ta đang hỏi ngươi về sư tôn nhà ta?!”
Si nắm chặt cổ tay nàng lật một cái, Hề Vân Thanh cảm thấy tay như bị vặn gãy, lập tức kêu lên đau đớn, cũng gần như cùng lúc rút kiếm ra khỏi vỏ, chém thẳng về phía trước. Si đành phải buông tay, nhưng Hề Vân Thanh chịu bỏ qua sao? Kiếm của nàng vẫn xé gió lao tới.
Hai người cứ thế giao chiến trên các dây tơ nối giữa các vì sao, lần trước Hề Vân Thanh được dịp quan sát Húc Họa tu bổ Cửu Sát Thiên Võng, hiểu biết về trận pháp tăng tiến rất nhiều. Nhờ vậy mà bây giờ đối chiến với Si, nàng không bị áp đảo ngay.
Si cũng cảm giác được sự tiến bộ thần tốc của nha đầu này, nhất thồi khó tránh khỏi hiếu kỳ, dẫn tới tình cảnh một công một thủ, ai cũng nghiêm túc hết mực.
Sau khi hai người giao thủ gần trăm chiêu, Si dần dần xuất toàn lực, một chiêu đủ dời sông đẩy núi bổ về phía đối thủ. Trong khi đó nói thế nào Hề Vân Thanh cũng vẫn đang vừa đánh vừa mò mẫm, vì vậy tốc độ kết trận hơi chậm. Bị một đao này của đối phương áp chế, nàng sợ hãi *á* một tiếng rồi ngã khỏi dây tơ.
Thấy vậy Si vội vã phi thân tới, vốn định túm lấy ống tay áo của đối phương, nhưng đao khí quá mạnh mẽ, khiến ống tay áo Hề Vân Thanh rách nát. Si hết cách, đành phải nắm chặt tay nàng.
Hề Vân Thanh bối rối, cuống quýt chuẩn bị ngự kiếm, Si không kịp ngăn lại nàng đã dẫn động chân nguyên trong người, điều này lập tức kích hoạt trận pháp phòng ngự của Tinh Thần Hải. Nhất thời vô số tia sáng sắc bén như lưỡi đao từ bốn phương tám hướng bắn về phía hai người.
Si ôm Hề Vân Thanh trong ngực, dùng đao trong tay ngăn trở muôn vàn lưỡi đao ánh sáng đang bủa vây họ.
Dẫu gì hắn cũng lớn lên ở đây, đương nhiên vô cùng quen thuộc với trận pháp của nơi này, cho nên mặc dù quang đao tung hoành với khí thế kinh người, cuối cùng cả hai vẫn không bị thương chỗ nào. Hề Vân Thanh nhất thời cũng không dám vọng động, đành mặc hắn ôm mình rơi xuống.
Quang đao tấn công bốn phía, tiếng binh khí va chạm liên tục ở ngay bên tai, song Hề Vân Thanh lại thấy an toàn một cách lạ thường.
Có điều Tinh Thần Hải chính là nơi ở của Khôi thủ, việc trập pháp phòng hộ bị kích hoạt làm sao có thể không kinh động tới đội vệ quân cơ chứ?
Hai người còn chưa đáp xuống đất thì đã bị bao vây kín kẽ. Hề Vân Thanh vẫn chưa hết đỏ mặt thì đội trưởng đội phòng vệ của Tinh Thần Hải là Mộ Vân Khởi đã trầm giọng cất tiếng:
“Tứ quân Ma khôi không thể tiếp xúc với bất kỳ nữ tử nào khác ngoài Khôi thủ, Si quân không biết ư?”
Hề Vân Thanh khẽ giật mình, bấy giờ mới phát hiện bản thân vẫn ở trong lòng Si thì vội vàng thoát ra. Y phục trên người nàng có nhiều dấu vết bị rạch chém, mà Si cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Vừa phải vội vã chống đỡ quang trận vừa không để các trận pháp phòng hộ khác bị kích hoạt đã vô cùng khó khăn rồi, hắn làm gì rảnh mà bận tâm tới quần áo chứ?
Nhưng hắn luôn không giỏi ăn nói, cho nên chỉ biết nói:
“Ta không có.”
Mộ Vân Khởi vung tay lên,
“Nhiều người như vậy tận mắt chứng kiến mà ngươi còn muốn chống chế? Người đâu, tạm bắt Si quân lại, thông báo cho thần điện tế ti, chờ đại tế ti xử lý!”
Hề Vân Thanh đần mặt ra… Chuyện quỷ quái gì vậy?! Tứ quân Ma khôi chỉ ôm nữ nhân có một chốc liền bị bắt giam?!
Cùng lúc đó Húc Họa và hóa thân của Thiên Cù Tử đang ngồi trên tường thành màu xám trắng ngắm cảnh mặt trời mọc, ráng hồng nơi chân trời phía đông trải dài vạn dặm.
Họa Thành chầm chậm thức tỉnh trong ánh nắng ban mai, con đường nhỏ với hoa cỏ phủ đầy hai bên trước cổng thành trông như một dải gấm uốn lượn dẫn ra xa xa. Thiên Cù Tử nhẹ giọng cảm thán:
“Họa Thành thật sự yên tĩnh vô cùng.”
Húc Họa nói:
“Lần đầu tiên trông thấy hóa thân của Hề chưởng viện, cảm giác của ta cũng như của Hề chưởng viện vào luc này.” Lột bỏ bớt uy nghi, hóa thân của Thiên Cù Tử trong trẻo thanh tĩnh tựa trúc xanh.
Thiên Cù Tử mỉm cười, chẳng qua thương thế quấn thân, phong thái có ngời ngời tới đâu thì cũng không che được sắc mặt trắng bệch.
Húc Họa cũng chỉ phát hiện thấy sau khi trời sáng, không khỏi nói:
“Hề chưởng viện đang bị thương mà vẫn cùng bổn tọa dạo chơi suốt đêm, bổn tọa cân nhắc không chu toàn rồi.”
Thiên Cù Tử lắc đầu,
“Có thể cầm tay Khôi thủ cùng dạo đêm chính là vinh hạnh của Thiên Cù Tử. Nàng không cần phải khách khí.”
Húc Họa đứng dậy,
“Hề chưởng viện nói thế bổn tọa càng thấy bất an hơn. Chúng ta vẫn nên trở về Tinh Thần Hải trước đã.”
Thiên Cù Tử nhẹ phủi hạt bụi nhỏ vương trên áo,
“Cũng được.”
Hai người sánh vai trở về Tinh Thần Hải, nhưng vừa tới trước cửa thì liền nghe thấy tiếng người huyên áo. Húc Họa cau mày, dưới Tinh Thần Hải không chỉ có vệ quân mà còn có tế ti của thần điện, ngay cả Thái Sử Trường Lệnh cũng tới.
Nàng nhanh chân đi đến, mọi người lập tức tránh sang hai bên nhường đường.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Húc Họa hỏi.
Mặt Thái Sử Trường Lệnh xám xanh,
“Một trong tứ quân Ma khôi là Si quân không tuân thủ quy tắc của tộc, mới sáng sớm mà lại cùng một nữ tử y phục không chỉnh tề ôm ôm ấp ấp! Hành chi không đoan chính, khiến Khôi thủ phải hổ thẹn!”
Sắc mặt Thiên Cù Tử thoáng lộ vẻ lạ lẫm… Vì sao Si quân ôm một nữ nhân lại khiến Khôi thủ phải hổ thẹn vậy?
Đáp lại Húc Họa cũng chỉ hỏi:
“Nữ tử? Ai vậy?”
Thái Sử Trường Lệnh nện mạnh pháp trượng xuống đất rồi đưa tay ra vẫy vẫy. Lập tức có hai người bị xô đẩy tới trước mặt Húc Họa, nam chính là Si, còn nữ là Hề Vân Thanh!
Cả hai đều bị trói chặt, quần áo trên người đúng là rách tứ tung.
Si trông vừa giận vừa lúng túng, Hề Vân Thanh thì đỏ bừng mặt, vừa liếc thấy hóa thân của Thiên Cù Tử liền cuống quýt nói to:
“Sư tôn, đám người điên này nói bậy nói bạ đấy, người tuyệt đối đừng tin bọn họ.”
Thái Sử Trường Lệnh cả giận quát:
“Câm miệng! Ngươi quyến rũ tứ quân Ma khôi, sắp chết tới nơi mà còn dám mạnh miệng?!”
Trên mặt Húc Họa in một dấu hỏi to tướng,
“Rốt chuyện đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói rõ nghe xem nào.”
Si không giỏi ăn nói, Hề Vân Thanh đành phải thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, sau đó tức tối nói:
“Bộ ngươi là Khôi thủ thì có thể độc tài tới mức này à?! Si chỉ ra tay giúp người lúc nguy cấp mà thôi, hắn có lỗi gì mà các ngươi muốn nhét hắn vào lồng heo dìm sông hả*?!”
*Thời xưa có phong tục trừng phạt kẻ ngoại tình gian dâm bằng cách nhét vào lồng heo dìm xuống sông
Đội trưởng Mộ Vân Khởi của nhóm vệ quân Tinh Thần Hải lập tức quát:
“Nhãi ranh dám vô lễ với Khôi thủ?!” Vừa dứt lời hắn đã chĩa mũi đao nhọn tới trước cổ họng Hề Vân Thanh. Ống tay áo của Thiên Cù Tử khẽ động, Mộ Vân Khởi liền cảm thấy một luồng kình khí bay tới chắn ngang mũi đao của mình. Hắn cúi đầu nhìn, bất ngờ phát hiện mũi đao chợt trở nên mềm nhũn, từ từ tan chảy.
Mộ Vân Khởi giật nảy mình, hóa thân của Thiên Cù Tử lãnh đạm nói:
“Lưỡi đao của chiến sĩ chỉ nên chĩa vào kẻ địch chốn sa trường để bảo vệ quốc gia.”
Mộ Vân Khởi nhìn chàng rồi lại nhìn Húc Họa, tức thì nảy sinh nghi vấn như tất cả mọi người có mặt nơi này,
“Ngươi là ai?!”
Tiếng gầm của hắn đột nhiên khiến tất cả đều phát hiện ra một vấn đề: người này sánh vai cùng tới với Khôi thủ của bọn họ. Mới sáng sớm… y phục của hai người còn dính sương, và Khôi thủ lại ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
Cô nam quả nữ, cả đêm không về, bọn họ đã đi đâu?!
Nói thế nào Thái Sử Trường Lệnh cũng nhanh nhạy tin tức hơn người khác, lão trầm giọng nói:
“Ngươi là hóa thân của Thiên Cù Tử – chưởng viện Âm Dương viện của Tiên tông Cửu Uyên!”
Đám đông nghe vậy liền bùng nổ, bàn tán ầm ĩ. Hóa thân tách rời thực thể… trước giờ bọn họ chỉ nghe nói chứ chưa từng tận mắt thấy cả. Huống chi xưa nay chưởng viện Âm Dương viện của Tiên tông Cửu Uyên chỉ nghe tên chứ hiếm thấy mặt, hôm nay được gặp chính chủ, đương nhiên khó tránh khỏi bình luận xôn xao.
Vóc dáng của Thiên Cù Tử vốn cao ráo hiên ngang, đứng trước tình huống như vậy, cho dù dùng hóa thân thì chàng vẫn bộc lộ được tám phần uy nghi,
“Chính là bổn viện.”
Thái Sử Trường Lệnh cả giận nói:
“Ngươi đã bị Khôi thủ thì chính là tù binh của Họa Thành, vậy mà còn dám ở đây làm càn?!”
Thiên Cù Tử nghiêm nghị đáp:
“Trong luật tồn tại điểm bất công, người người đều có thể chỉ trích, cớ gì ta không thể?”
Thái Sử Trường Lệnh quay sang hỏi Húc Họa:
“Trưởng tộc cứ thế để mặc một tù binh khoa tay múa chân ở Họa Thành, khơi mào thị phi hay sao?!”
Húc Họa mân mê cành quế trong tay, mỉm cười nói:
“Vậy theo ý đại tế ti thì nên làm thế nào?”
Thái Sử Trường Lệnh hừ lạnh,
“Si trong tứ quân Ma khôi có hành vi không chính đáng với một nữ tử khác, theo quy định của Họa Thành thì phải bị nhốt vào lồng sắt thả sông, chịu nỗi đau của cái chết vì ngộp nước, hài cốt vĩnh viễn không được vớt lên mai táng tử tế. Còn ả này, tội quyến rũ tứ quân, đáng bêu đầu thị chúng.”
Hề Vân Thanh tức đến thốt không nên lời, nghẹn họng hồi lâu mới nói được:
“Các ngươi… thảo nào Ma khôi vẫn thuộc Ma tộc! Toàn một đám hung tàn ngu muội hết thuốc chữa!”
Nàng là đệ tử danh môn, không biết nhiều từ ngữ mắng chửi người, đành phải dùng mấy từ nho nhã thanh cao này vậy.
“Ha ha.” Húc Họa cười nói:
“Chỉ là một lần chống đỡ quang trận mà cũng đáng để đại tế ti làm lớn chuyện vậy ư?”
“Làm lớn chuyện?!” Thái Sử Trường Lệnh phẫn nộ đến mức râu ria dựng đứng,
“Chẳng lẽ trong mắt ngươi quy định của Họa Thành chỉ là trò đùa hay sao?!”
Húc Họa không nhịn được nói:
“Quy định là vật chết, sao có thể dùng nó trói buộc người sống chứ?! Si quân, ngươi sáng sớm đánh nhau với người khác, vô tình kích hoạt trận pháp của bổn tọa, kinh động tới vệ quân, làm mọi người khủng hoảng, phạt ngươi nửa năm bổng lộc, cấm túc một tháng, về phòng đối diện tường hối lỗi đi. Còn Hề Vân Thanh, mạo phạm tứ quân, nói năng vô lễ, phạt vả miệng mười lần. Chuyện này kết thúc ở đây.”
Nàng vừa dứt lời thì đột nhiên có người quỳ xuống đất kêu lên:
“Trưởng tộc.”
Húc Họa theo tiếng nhìn sang, người vừa lên tiếng chính là độ trưởng đội vệ quân của Tinh Thần Hải – Mộ Vân Khởi. Húc Họa hỏi:
“Ngươi có ý kiến gì?”
Mộc Vân Khởi nói:
“Xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, hai kẻ này làm ra chuyện trái ngược với tập tục như thế mà Khôi thủ vẫn một lòng bao che, thuộc hạ không phục.”
“Ồ?” Húc Họa đi đến trước mặt hắn, dùng mũi chân nâng cằm hắn lên,
“Ngươi không phục?”
Mộc Vân Khởi ngay cả ngước mắt nhìn lên cũng không dám, chỉ mép váy gấm lộng lẫy của nàng đã đủ khiến thần hồn hắn điên đảo. Hắn bối rối không thôi, mặt đỏ lựng song vẫn kiên trì nói:
“Thuộc hạ không phục!”
Húc Họa rót thêm lực vào mũi chân, khiến hắn ngẩng cao lên đối mặt với mình. Mộ Vân Khởi lập tức ngừng thở nhìn đôi môi đỏ của Húc Họa nhẹ nhàng khép mở,
“Không phục thì phải cố gắng tu luyện, nếu tu vi của ngươi có thể vượt qua hắn, bổn tọa cũng sẽ bao che ngươi.”
Nàng vừa dứt lời, Một Vân Khởi vẫn chưa kịp tỏ thái độ thì Thiên Cù Tử đứng sau lưng nàng chợt trầm giọng nói:
“Cách Khôi thủ giáo huấn thuộc hạ đúng là trang trọng!”
À, mới đàn áp được một tên lại xuất hiện một tên khác này, Hề chưởng viện tức giận rồi!
Húc Họa bất đắc dĩ, không muốn chấp nhất với một người bị thương, cho nên đành nói:
“Hề chưởng viện bị thương không nhẹ, vẫn nên vào trong bôi thuốc chữ thương trước đi đã.”
Nhưng Hề chưởng viện dễ dàng nguôi giận như vậy sao? Chàng liếc thấy vẻ ngẩn ngơ trên mặt Mộ Vân Khởi, lửa giận trong lòng càng bùng mạnh hơn,
“Thuộc hạ của Khôi thủ đông đúc, chẳng lẽ với người nào nàng cũng dùng kiểu quản thúc này?”
Húc Họa luôn ưa mềm không ưa cứng, thái độ của Thiên Cù Tử vừa thay đổi, lời lẽ của nàng liền chứa gai ngay,
“Bổn tọa quản thúc thuộc hạ thế nào cũng không phiền Hề chưởng viện hao tâm tổn trí.”
Lắng nghe đoạn đối thoại thoang thoảng mùi chua* này, Thái Sử Trường Lệnh lập tức phát giác… có vấn đề, đừng nói hai người này có lằng nhằng gì với nhau đấy?! Nhưng đây là chuyện rất có khả năng, lúc đó Húc Họa dùng thân tuẫn thành, nhóm tử sĩ phía dưới chính là được Thiên Cù Tử cứu giúp mà.
*Ghen trong tiếng Hoa là ‘ăn giấm’, cho nên thường dùng mùi chua để ngụ ý.
Lão lập tức tra hỏi:
“Đêm qua Khôi thủ không ở Tinh Thần hải, sáng sớm lại cùng hóa thân của Thiên Cù Tử trở về. Kiểu trang phục thế này, e rằng không phải thái độ dùng để đối đãi với kẻ địch bắt được?”
Ánh mắt bốn phía đồng loạt thay đổi, song Húc Họa vẫn hết sức bình thản, nàng điềm nhiên nói:
“Thân là Khôi thủ Họa Thành, bổn tọa luôn khắc ghi lợi ích của tộc dân trong lòng. Lập trường của bổn tọa và Hề chưởng viện của Tiên tông Cửu Uyên trái ngược, đương nhiên không có chuyện qua lại với nhau. Huyền môn lại xem chúng ta như hàng hóa mà mua bán, ác độc ngất trời, chẳng thể tha thứ!”
Trong đám đông có người hỏi:
“Vì vậy, Khôi thủ đã sử dụng nghiêm hình bức cung Thiên Cù Tử suốt đêm qua?”
Ơ… Húc Họa vẫn giữ thần thái quang minh chính đại,
“Phải. Chưởng viện của một nhánh Cửu Uyên bây giờ đang nằm trong tay Họa Thành chính là minh chứng cho ông trời có mắt, chính nghĩa luôn thắng.” Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, hóa thân của y đang bị trọng thương, mặt mũi nhìn qua quả thật trắng bệt như giấy, dáng vẻ yếu ớt, nếu nói là vừa chịu khổ hình thì cũng không ngoa.
Trưởng tộc Họa Thành là ai chứ? Am hiểu nhất về thêu dệt bịa chuyện đấy. Nàng lập tức tuôn ra một tràng:
“Tuy tộc dân gặp nạn không phải bởi tay của người Cửu Uyên, nhưng rõ ràng đều do bọn họ khoanh tay ngồi nhìn mà ra. Toàn bộ khổ cực của tộc dân, bổn tọa chắc chắn sẽ đòi lại phần nào từ trên người của Hề chưởng viện! Khiến y hiểu như thế nào là báo ứng, có vay có trả!”
Quần chúng xung quanh sôi trào dữ dội, Hề Vân Thanh lập tức rưng rưng nước mắt, đau lòng chết đi được,
“Sư tôn…”
Hề chưởng viện ‘vừa bị nghiêm hình bức cung’:
“…”
Cuối cùng, do đề tài bị chuyển hướng, mọi người đều quên béng mất chuyện của Si quân và Hề Vân Thanh.
Sau khi nhóm Húc Họa trở về Tinh Thần Hải, Si quân ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, rõ ràng là có ý định tìm cơ hội giải thích. Húc Họa khoát khoát tay ra hiệu cho người hầu đưa dược liệu đến phòng của Hề chưởng viện. Nhưng Hề chưởng viện hiển hiên không cảm kích chút nào,
“Lập trường trái ngược, xưa nay không qua lại, bổn viện làm sao dám nhận thịnh tình của Khôi thủ chứ?”
Còn dỗi kìa! Húc Họa mỉm cười,
“Nếu Hề chưởng viện nói thế, bổn tọa chỉ còn cách ra lệnh bêu đầu cao đồ của Hề chưởng viện để thị chúng thôi.”
Thiên Cù Tử *hừ* một tiếng, Hề Vân Thanh bên cạnh phẫn nộ nói to:
“Yêu nữ, đừng mơ lấy ta ra uy hiếp sư tôn! Đêm qua ngươi rốt cuộc đã làm gì sư tôn ta hả?!” Nhìn sư tôn tiều tụy suy yếu đến mức này, nàng thật sự chỉ hận không thể chịu đựng thay sư tôn.
Húc Họa nháy nháy mắt với nàng, nói:
“Vân Thanh thử đoán xem.”
Hề Vân Thanh tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng, Thiên Cù Tử thấy vậy đành phải lên tiếng trấn an đệ tử:
“Vi sư vô sự, lấy dược liệu tới đây giúp vi sư phối thuốc nào.” Còn không tìm chuyện cho nhị đệ tử làm thì e cô nàng sẽ khổ sở chết mất thôi.
Hề Vân Thanh ngoan ngoãn đi phối thuốc cho sư tôn mình, nhưng đến chiều Húc Họa lại cầm một sợi dây đeo thắt lưng tới, lại còn chính tay đeo cho hóa thân của Thiên Cù Tử.
Sợi dây đeo được xỏ từ những hạ phỉ thúy mượt mà bóng bẩy, xanh biếc như nước mùa xuân, vừa nhìn liền biết không phải là hàng thường.
Lông tóc của Hề Vân Thanh đều dựng đứng… lần trước nàng từng nhắc tới chuyện Điển Xuân Y đeo dây trang sức ngang eo với Húc Họa, bản thân còn ví cái dây đeo đó như đai trinh tiết.
Vậy mà hôm nay yêu nữ này lại tặng sư tôn một sợi!! Và việc sư tôn không hề từ chối càng khiến nàng đau đớn dữ hơn.
Cứ nghĩ tới đêm qua sư tôn bị yêu nữ này hành hạ vũ nhục thế nào, Hề Vân Thanh không khỏi tuôn trào nước mắt, cuối cùng không nhịn được gục đầu vào vai Thiên Cù Tử, bật khóc nức nở.
Nhìn ái đồ đau lòng tột độ, Hề chưởng viện khó hiểu sờ sờ dây đeo nơi hông,
“?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận