Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch
Chương 4: Con tin uống nhầm
Hắn chỉ cảm thấy mi tâm của mình tràn đến một làn khí tươi mát, lý giải đối với kiếm chiêu chữ Thích vốn còn đang trống rỗng sâu thêm vài phần.
Chỉ một kiếm chiêu cơ sở, lại có thể tinh diệu bá đạo như thế!
Lại nhìn về phía Bạch Chỉ, ánh mắt không khỏi thêm phần dịu dàng.
Chẳng qua nha đầu này, đang như người mất hồn.
Giống như khi hắn hỏi "Nếu như ta chết em sẽ làm gì?" khiến cho nàng ngây cả người.
Doanh Vô Kỵ nhẹ nhàng ho một tiếng.
Bạch Chỉ lúc này mới như tỉnh mộng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cái mạng này của em đi theo công tử, nếu công tử chết, em sẽ chờ chân tướng rõ ràng rồi cũng chết theo công tử!"
Doanh Vô Kỵ: "......
Quả thật có chút cảm động.
Bất quá nhìn bộ dáng Bạch Chỉ muốn nói gì lại thôi, đành hỏi: "Còn gì nữa?
Bạch Chỉ do dự một hồi, có chút ngượng ngùng nói: "Em muốn ăn giỗ xong sẽ đi theo công tử.
Doanh Vô Kỵ: "......
Bạch Chỉ ảo não xoa xoa đầu: "Nhưng công tử chưa chết, không được ăn giỗ”
Doanh Vô Kỵ vỗ đùi một cái: "Úi! Hâm”.
Chả trách bị ghét.
Bạch Chỉ sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn Doanh Vô Kỵ, cảm giác không giống với công tử trước kia, nếu như trước đây nói ra thì kiểu gì cũng bị ăn mắng, sao giống như bây giờ?
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa xuất hiện không ít người, đều là quan viên vừa rồi ở chờ đợi ở ngoài sân.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, như kiểu trút đi được gánh nặng khi song thân chết đi sống lại.
Bọn họ đều là thần tử phụ trách ngoại giao của Đại Lê, thực lực Càn quốc đã vượt xa so với năm đó, dưới sự dẫn dắt của Càn vương, chỉ bàn về chiến lực đã ngồi vững trong 3 ghế đầu trong số các nước chư hầu.
Cho dù Doanh Vô Kỵ đã không còn được sủng ái, hắn chết ở Lê quốc cũng là một sự cố ngoại giao.
Cho dù là chết vì nguyên nhân cá nhân thì những quan lại này cũng sẽ bị cách chức.
Sống là tốt rồi!
Xông lên phía trước nhất chính là sứ thần ngoại giao Tuân Chí Doãn của Càn quốc tại Đại Lê, bước chân ông ta hốt hoảng, vẻ mặt vội vàng, vào phòng liền tóm lấy cánh tay Doanh Vô Kỵ, nước mắt giàn giụa nói: "Công tử! Cuối cùng công tử cũng tỉnh rồi, công tử liên quan đến bang giao hai nước, sau này nhớ bảo trọng sức khỏe”
Hả?
Doanh Vô Kỵ nhìn chằm chằm tâm tình của ông ta, lông mày nhíu lại, người này khóc rất cảm động tâm cam, nhưng tâm tình ngược lại rất vững vàng a!
Hơn nữa lời này...... Nói như thế nào có chút không đúng?
Nguyên chủ trước sau nhận được đãi ngộ khác nhau một trời một vực, Tuân Chí Doãn này cũng là một trong số đó, trước sự kiện con riêng Càn Vương, lão già này hết sức nịnh nọt, luôn cung kính với Doanh Vô Kỵ như đối với Thái tử. Hiện tại, cũng dám chụp mũ cho mình”.
Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái: "Nói như vậy, ta bị kẻ xấu hạ độc thủ, ngược lại là lỗi của ta?"
Tuân Chí Doãn tỏ vẻ nghi hoặc: "Công tử có ý gì?”
Vào lúc này.
Điển khách Ngụy Kiền của Lê quốc cũng tiến lên một bước: "Công tử Vô Kỵ thân thể không sao là tốt rồi, ta đây phục mệnh bệ hạ, mang đến linh dược để công tử điều dưỡng thân thể, về sau bang giao Càn Lê còn phải dựa vào công tử đây!"
Dứt lời, liền mỉm cười nhìn Doanh Vô Kỵ.
Một trong Cửu Khanh tự mình trấn an, đã đủ nể tình rồi.
Theo hiểu biết của hắn đối với Doanh Vô Kỵ, hành sự quy củ, luôn lấy quốc sự làm trọng, hơn nữa thế hiện tại giữa Càn Lê có lợi cho cả đôi bên, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ảnh hưởng bang giao hiện tại. Lời nhắc một chút, con tin này hẳn là nhịn xuống.
Nhưng không ngờ.
Doanh Vô Kỵ hắng giọng: “Ngụy đại nhân! Tuân đại nhân tai đã nghễnh ngãng nhiều năm, ông ta không nghe hiểu thì thôi, chẳng lẽ ngài cũng không hiểu? ta lần này suýt nữa mất mạng, là có kẻ xấu hạ độc thủ, đại nhân không đề cập tới chuyện tróc nã kẻ bắt cóc, ngược lại lời nhắc ta điều dưỡng thân thể?"
Hiện tại kinh phí của đại sứ quán Càn Quốc tại Lê giảm một nửa, một số lượng lớn cận thần quan trọng được điều về Càn Quốc, giao cho đứa con hoang kia.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, hắn đang trở thành đứa con bị vứt bỏ của Càn quốc, một mình phiêu bạt ở nước khác, còn gặp phải ám sát, nếu không tranh khẩu khí, thì thật sự là mặc cho người khi dễ.
Hiện giờ thế cục, Càn Lê đều không muốn cùng đối phương trở mặt, hiện tại bị ám sát chỉ là một con tin không được coi trọng, lựa chọn sáng suốt nhất đương nhiên là đem chuyện này đè xuống.
Âm thầm bảo vệ hơn nữa điều tra hung thủ có lẽ có một tia hy vọng, nhưng công khai chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng ông mày đây cũng không phải kẻ chịu nhịn, đại cục tính là cái rắm! Dù sao các ngươi cho dù như thế nào cũng sẽ bảo trụ bang giao, ta đây chẳng bằng kiêu ngạo một chút.
Nếu không thừa dịp quan hệ Càn Lê đang tốt, kiếm chác một chút, chờ sau này ngay cả phân cũng không được ăn.
Nghe những lời này, mặt Ngụy Kiền biến sắc, không nghĩ tới con tin này lại bất chấp hậu quả như vậy, liền nhanh chóng cười cười để nghĩ cách: "Công tử hẳn là hiểu lầm, lúc công tử gặp chuyện không may, theo ngỗ tác đã có kinh nghiệm, hẳn là thân thể công tử..."
Doanh Vô Kỵ trực tiếp cắt ngang: "Làm người bị hại, chẳng lẽ bản công tử còn không hiểu rõ tình huống bằng ngỗ tác của các Ngài?"
Bạch Chỉ cũng phụ họa: “Công tử nhà ta khỏe như trâu, một lúc với mấy người con gái thì có ăn thua gì”
Doanh Vô Kỵ: "......
Mẹ nhà cô, đừng có nói nữa!
Sắc mặt Ngụy Kiền lập tức trầm xuống, thần sắc cực kỳ khó coi.
Con con tin này, hôm nay uống nhầm thuốc rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận