Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1022 -

Chương 1022 -

Đậu Đậu cũng chơi, không những bày đầy đá quý, trên cổ cũng đeo mười mấy sợi dây chuyền vàng…

Hoắc Dực Thâm xem như không thấy gì, lúc trở về phòng cũng thuận tay đóng cửa lại.

Ngày hôm sau, Ivan mang theo năm mươi cân thịt, đồng thời còn có một rương di vật văn hóa.

Hai bức tranh, ba bình gốm, thơ cổ, chắc năm xưa đã lưu lạc ở bên ngoài.

Khương Ninh thật sự rất vui: “Vừa hay, có thể để làm bồn cầu, buổi tối không cần dậy nữa.”

Ivan bị chọc cười ha ha.

Khưng Ninh hỏi: “Mắt bọn họ sao rồi?”

“Không đau như lúc trước nữa, nhưng vẫn không thấy rõ.”

Khương Ninh dạy anh ta cách xoa bóp: “Có thể thử cách này.”

“Khương, cách điều trị của cô đúng là rất tốt. Ở chỗ chúng tôi, số người bị ánh sáng mặt trời làm bị thương ở mắt không nhiều lắm, nhưng những người sống dọc theo bờ Bắc cực thì rất phiền toái.”

Ivan tỏ ra thương hại: “Lúc trước, đội săn của chúng tôi đến dọc bờ Bắc cực đã săn giết hải cẩu, nghe nói có rất nhiều người sống sót là đồng bào của cô, cô có muốn giúp bọn họ một chút không?”

Tâm trạng của Khương Ninh phức tạp, lặng lẽ thở dài nói: “Lục địa đã chìm, thế giới cùng một nhà, đâu còn phân ra màu da chủng tộc, tôi có thể chăm sóc bản thân đã là rất tốt rồi, đâu còn hơi sức đâu mà giúp người khác.”

Cô tỉnh bơ đá vấn đề này trở về: “Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, mà chỗ của anh lớn như vậy, còn có khoai tây và ngô, có thể nghĩ cách giúp những người kia.”

“Chúng tôi đã chứa rất nhiều người, cũng đang nghĩ cách.”

Khương Ninh khen anh ta: “Davarishi, tốt lắm!”

Hai người kéo đồ về phòng mình, Khương Ninh ném thịt cá sấu vào không gian, cầm bình sứ lên tỉ mỉ quan sát.

Hoắc Dực Thâm giễu cợt cô: “Làm bồn cầu à?”

Khương Ninh liếc mắt nhìn anh: “Em mà xem những thứ này là bảo bối, anh nghĩ lần sau Ivan còn đưa nữa không?”

Ai nói bọn họ là Nga ngố hả, tầm nhìn của bọn họ như cái rổ vậy.

“Anh, chị dâu, nếu hai người không phá hủy căn cứ liên hợp thì không đến lượt bọn họ kiếm được hời đâu.”

Trong lòng Đậu Đậu bất mãn: “Bọn họ kiếm được hời còn khoe mẽ, ngày nào cũng đến đây không dò xét thì lại nghi ngờ.”

Khương Ninh lại hiểu ra: “Vì bọn họ không có năng lực nên mới sợ mất.”

“Ngày nào bọn họ cũng đối phó với chúng ta nhỉ?”

“Vậy mình làm thịt bọn họ đi!”

Sau khi Hoắc Dực Thâm kiểm tra xong, xác nhận cả tranh và bình đều là hàng thượng phẩm, có thể thả vào không gian để cất giữ.

Khương Ninh rảnh đến phát chán, đành lấy banh ra chơi với hai đứa nhỏ.

Cola và Bạch Tuyết đột nhiên được quan tâm mà hoảng, tranh nhau chơi quả banh, sốt ruột đến mức còn nhe răng với nhau.

Nhưng mà, nụ cười của Khương Ninh từ từ tắt.

Cô nhốt hai đứa nhỏ vào trong lồng, chỉ chơi một mình.

Hoắc Dực Thâm ngồi ở bên cạnh, như nhận ra gì đó: “Đất bị nghiêng à?”

Nghiêng từ lúc nào vậy nhỉ?

Là do mặt băng bị chênh, hay là lớp băng lại dày thêm?

Hai người đi ra ngoài, nhìn xung quanh, nhìn ngang nhìn dọc, nhưng không nhìn ra được gì cả.

Hoắc Dực Thâm lấy điện thoại ra ghi lại tốc độ lăn của quả bóng, sau đó lại đến nhà tuyết chụp ảnh dung dịch thủy canh.

Nửa tháng trôi qua, đám người Nga đến giao dịch rau xanh.

Thấy mấy gương mặt quen thuộc, nhưng Ivan lại không đến.

Hà Thiên Minh giải thích: “Ivan bị cá sấu cắn vào chân, đang dưỡng thương nên không đến.

Khương Ninh gật đầu: “Mắt của mọi người đã khỏi chưa?”

Hà Thiên Minh uống thuốc hạ sốt, nghỉ ngơi mấy ngày thì khỏe, nhưng có mấy người rất nghiêm trọng, mắt không mờ thì cũng mù.

Kết cục của bọn họ…

Thiên tai đâu có ai sẽ nuôi người tàn phế chứ?

Hà Thiên Minh rất vui mừng, lại là nhờ Khương Ninh cứu mình.

Lấy lần đầu hết tám mươi cân rau xanh, bọn Tây lông ăn mấy bữa, những người khác đừng mơ ăn được.

Tám mươi cân rau xanh, chia thành từng phần, còn dư lại thì lấy trứng cá sấu để đổi.

Lần giao dịch tiếp theo là năm ngày sau…

Bạn cần đăng nhập để bình luận