Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1294 - Ngoại truyện 13

Nhưng Thành phố Phượng phức tạp, có người chỉ muốn tìm người nuôi mình, có người muốn đánh chủ ý vào nhà họ Dung, thậm chí còn có người muốn thông qua nhà họ Dung để hãm hại chị gái và anh rể.

Anh cả không muốn liên lụy đến gã nên đã từ chối tất cả.

Bây giờ người anh cả cưới là một cô gái nước ngoài.

Chỉ là không ngờ cô ta lại dữ dội như vậy, con mới đầy tháng mà đã nóng lòng như thế.

Lúc đó cậu ba nhà họ Dung đến bệnh viện tìm Khương Ninh, vô tình nhìn thấy quần của một cô lao công bị nhuộm máu.

Mười mấy năm tận thế, người sống sót của loài người có hạn, vì cân nhắc đến sự hưng vong, Thành phố Phượng đã nới lỏng điều kiện tiếp nhận những người sống sót trẻ tuổi có màu da khác nhau, chỉ cần thông qua đánh giá về phẩm hạnh là được.

Những người phụ nữ trẻ có khả năng sinh nở rất được ưa chuộng, ngày nào cũng có người đánh nhau vì cô gái nước ngoài kia.

Cậu ba nhà họ Dung đột nhiên nảy ra ý định, lợi dụng chức vụ để điều tra lý lịch của cô gái nước ngoài kia.

Gã không chỉ đầu óc nhanh nhạy mà còn ra tay rất quyết đoán.

Xác định cô gái nước ngoài kia không có vấn đề gì, gã không chút do dự ra tay giành giật thay anh cả.

Nhờ vào lợi thế của nhà họ Dung, gã đã dễ dàng giành được, hơn nữa còn nhờ Khương Ninh giúp điều dưỡng cơ thể cho chị dâu mới.

Chưa đầy một năm, cô ta đã mang thai thành công.

Gánh nặng trên vai cậu ba nhà họ Dung lại nhẹ đi một chút.

Không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Gã mơ thấy ông cụ, rất hiếm khi không bị đánh, ông cụ còn nở nụ cười an ủi.

Ngủ muộn, sáng sớm mơ màng.

Cục bột nếp chui vào, dụi vào lòng cậu ba nhà họ Dung, đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ gã:
"Ba ơi."
Cậu ba nhà họ Dung dậy rất muộn nhưng nghe thấy giọng nói mềm mại của con gái, trái tim như tan chảy:
"Tiểu Vân Đóa."
Ôm con gái thơm mấy cái, còn dùng râu ria cọ vào cô bé, chọc cho Tiểu Vân Đóa cười ha ha:
"Đừng mà, ngứa."
Ba con chơi đùa trên giường, Tiểu Vân Đóa chu môi làm nũng:
"Bố ơi, chị Ân Ân có hai anh trai, con cũng muốn."
Cậu ba nhà họ Dung bật cười:
"Sâm Trác và Sâm Khiêm cũng là anh trai của con."
"Không phải, chị Ân Ân nói đó là anh trai của chị ấy, không cho con gọi họ là anh trai."
Tiểu Vân Đóa làm loạn, cô bé cũng muốn có hai anh trai, bảo vệ nhóc giống như bảo vệ chị Ân Ân vậy.

"Ba cố gắng, tranh thủ sinh cho con một đứa em trai để con chơi, đến lúc đó để em trai bảo vệ con được không?"
Tiểu Vân Đóa sắp ba tuổi, bình thường rất thích chạy theo Cố Sâm Trác và Hoắc Sâm Khiêm, bọn họ nói mẹ không thể sinh anh trai, cô bé chỉ có thể có em trai hoặc em gái.

Cô bé là fan cuồng của hai anh trai, bọn họ nói gì cô bé cũng tin sái cổ, đòi ba sinh anh trai, chỉ là không cam lòng mà thôi.

Mặc dù hai anh trai rất thương cô bé nhưng cô bé vẫn muốn có anh trai của riêng mình.

Nghe ba cũng nói như vậy, cô bé chỉ có thể tủi thân gật đầu:
"Vâng."
Chị Ân Ân muốn có em trai, đợi em trai sinh ra, cô bé sẽ bế cho chị Ân Ân.

Vu Nhân đẩy cửa vào, dịu dàng hiền thục nói:
"Bữa sáng đã xong rồi, hai người lười biếng mau rửa mặt ăn sáng đi."
Bữa sáng rất phong phú, sữa, bánh mì, trứng, cháo trắng.

Anh cả và chị dâu mãi không đến, Vu Nhân mở lời:
"Có cần gọi anh cả và chị dâu không?"
"Không cần."
Cậu ba nhà họ Dung uống sữa, mặt không đổi sắc nói:
"Họ bận cả đêm rồi."
Vu Nhân giả vờ không hiểu, cúi đầu bóc trứng cho Tiểu Vân Đóa.

Ăn sáng xong, gã lái xe đưa Vu Nhân đi làm trước, đến quân đội thì vừa khéo nhìn thấy Khương Ninh đang đưa con đi học.

Không biết bất giác đã mấy năm, Thành phố Phượng đã có trường mẫu giáo và trường tiểu học, sách giáo khoa là do Khương Ninh quyên góp, còn thư viện và bảo tàng thì đang trong quá trình xây dựng.

Nghĩ đến giấc mơ tối qua, cậu ba nhà họ Dung không khỏi cười nhạo, đúng là rất hoang đường nhưng lại rất giống Khương Ninh.

[HOÀN].