Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 272 -

Chương 272 -

Khương Ninh bỏ vào trong túi, lát sau lại lấy ra: "Nếu chú xem bức tranh này là sinh mệnh thì đó cũng là có duyên với nó, coi như tôi tặng chú."

Người đàn ông trợn tròn mắt: "Vậy còn lương thực..."

"Không cần trả lại."

Khương Ninh quay người, tiêu sái rời đi.

Thật ra ông ấy không biết rằng bức tranh đó là hàng nhái, không gian không ăn!

Thế nhưng nhìn sắc mặt của ông ấy có lẽ là nhìn nhầm, không phải cố ý lừa gạt.

Ba trăm cân khoai tây để không gian có thêm hai phòng, lời hơn hẳn bình thường.

Lấy hàng nhái tặng lại để giữ lại chỗ dựa tinh thần của ông ấy cũng tốt.

"Chờ một chút." Người đàn ông đuổi theo: "Tôi có bạn là người sưu tầm đồ sứ, ông ấy cũng muốn đổi lương thực, cô thấy sao?"

Thế là hai người lại đi ra ngoài thêm ba ngày.

Lần này ba ngày có giá trị không giống bình thường, không gian biến thành biệt thự ba lầu!

Có ba lầu có nghĩa là toàn bộ không gian cao ba mét, thể tích tăng lên một phần ba.

Khương Ninh kích động ôm lấy Hoắc Dực Thâm: "Anh nói xem có phải em quá may mắn rồi không?"

Đây là lần đầu tiên cô chủ động, Hoắc Dực Thâm nhân cơ hội ôm lại cô: "Em hoạch định tốt lắm."

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn anh: "Cảm ơn anh, mấy ngày nay anh vẫn luôn đi với em."

Hoắc Dực Thâm hỏi lại: "Không phải là chuyện nên làm à?"

Khương Ninh cười, không rơi vào cái bẫy xảo quyệt của anh.

Đừng tưởng đổi được không gian rất lớn nhưng thật ra nguy hiểm vô cùng, kẻ săn mồi là kẻ hung ác, ánh mắt của bọn chúng là máy móc quét thịt người.

Hai người nhiều lần xuất hiện tại chợ giao dịch nên chẳng mấy chốc đã bị để mắt tới, hơn nữa chúng còn định nuôi thành heo để làm thịt, mang theo vũ khí âm thầm theo dõi điều tra.

Chỉ có điều bọn họ điều tra lợi hại, Hoắc Dực Thâm điều tra còn lợi hại hơn, thực lực khác biệt tới nỗi không khác gì rãnh đại dương Somalia.

Có thể nói bọn họ là máy móc quét thịt người thì Hoắc Dực Thâm là cục điều tra trinh sát.

Bọn họ tự cho là mình lợi hại nhưng không hề biết mình đã bị để mắt tới từ sớm.

Giao hàng xong, hai người đột nhiên tách ra, Hoắc Dực Thâm xách theo bao lớn, Khương Ninh thì hai tay trống trơn, chẳng những đi hướng ngược lại mà còn càng chạy nhanh.

"Đại ca, chúng ta đuổi theo ai?"

Khó khăn lắm mới bắt được con cá lớn, đến bên miệng rồi sao có thể để chúng chạy thoát, nhất định phải cắn chết.

"Chia ra đuổi theo, hai đứa tụi bây tuổi theo đứa con gái kia, ba người còn lại đi theo tao."

Một đám tách ra hành động, vội vã đuổi theo...

"Nhanh lên, cô gái kia sắp vào văn phòng rồi."

Đừng thấy cô che kín mít nhưng nhìn dáng đi là biết khuôn mặt chắc không xấu, bắt giam về cho mấy anh em chơi vui mấy ngày cũng được.

Hai người vội vàng đuổi vào trong văn phòng, vui vẻ chạy lên: "Trần Bì, lần trước tao đã nhường mày đứa kia, lần này để cho tao tới trước."

"Đậu má, lần trước mày thấy người ta xấu nên mới cho, hôm nay cô gái này xinh đẹp, ai bắt được thì là của người đó!"

Dường như cảm thấy cô gái yếu đuối có thể lừa gạt được, dù sao cũng đuổi vào hẻm cùng, hai người không kiêng dè gì nữa, vì để được “uống miếng canh” đầu tiên nên đuổi theo ngày càng nhanh...

"Soạt..."

Hành lang đột nhiên thay đổi, Trần Bì không kịp phanh lại nên bị đụng vào vật sắc nhọn, xuyên qua thân thể ngay lập tức.

Người đằng sau cũng mém chút nữa đụng vào, may mắn kịp thời dừng lại.

Hắn nhìn lưỡi dao sắc bén nhuốm máu xuyên qua lưng Trần Bì bị dọa sợ tới mức đồng tử giãn ra.

Dán chặt người vào tường, một bóng người từ từ đi ra, nhấc chân đá văng Trần Bì.

Thi thể ngã xuống, một gương mặt lạnh lùng nở nụ cười.

Dáng vẻ rất đẹp nhưng lại như rắn độc.

Tay nắm chặt đao dài, kết hợp với tiếng cười trầm thấp, thoạt nhìn như bị Black Widow chiếm hữu.

Rõ ràng là cô tay không rời đi...

Không, cô không phải là cô gái mà chính là lệ quỷ bò ra từ địa ngục!

Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, không nói hai lời đã chạy xuống lầu trốn.

Cứu mạng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận