Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 402 -

Chương 402 -

Thu dầu xong, cô thuận tay chuyển toàn bộ hai mươi mấy chiếc xe đậu ở phía trước sân thể dục đến kho hàng, không phải việt dã thì là xe tải.

Bên cạnh là kho vật tư cỡ lớn, mùi hải sản khô nồng nặc phả vào mặt.

Kho hàng rất lớn, ngoại trừ rất nhiều hải sản hoa quả khô, còn có khoai lang khoai tây chất thành núi, cùng với rất nhiều gạo mì dầu lương, các loại lương khô tạp hóa, toàn bộ cộng lại ít nhất cũng có năm, sáu mươi nghìn cân.

Lần này thật sự là ăn mấy đời cũng không hết.

Khương Ninh đang chuẩn bị thu vào không gian, ai ngờ chó con đột nhiên gầm nhẹ cảnh báo.

Có người đến!

Sớm không tới, muộn không tới, sao lại trùng hợp như vậy?

Cô vừa sinh lòng nghi ngờ, đột nhiên có tiếng nổ mạnh truyền đến.

Khương Ninh chạy ra khỏi nhà kho, chỉ thấy sân thể dục đã trở thành biển lửa hừng hực.

Sao lại như vậy?

Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì trước khi hai người rời đi mới châm lửa, tại sao Hoắc Dực Thâm lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Không đúng!

Thu dọn nhà kho tốn không ít thời gian. Khương Ninh lo lắng Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu gặp chuyện không may, không do dự chạy ra sân thể dục.

Vừa đi được một đoạn đã gặp Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu, cô vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có người tới.”

Ai tới? Hình như anh chưa từng sợ ai.

“Cục trưởng Lăng dẫn người tới.”

Cục trưởng Lăng? Khương Ninh giật mình, một hồi lâu mới nhớ ra ông ấy là ai: “Ông ấy tới làm gì?”

“Sáng nay trận nổ kia xảy ra ở biên giới Thành phố Phượng, phỏng chừng đã khiến cho mấy người chỗ Cục trưởng Lăng chú ý, nhận thấy căn cứ Lặc Long bị tiêu diệt, vì vậy tổ chức lực lượng cảnh sát tới trong đêm.”

Hoắc Dực Thâm hỏi: “Em thu hết vật tư chưa? Cục trưởng Lăng là người ghê gớm, đừng mong giấu giếm được ông ấy điều gì! Chúng ta không thể chạm trán với bọn họ mà phải lập tức rời đi.”

“Kho hàng lớn có mấy chục nghìn cân lương thực chưa thu, phỏng chừng chỗ ở của mấy người đàn ông cũng có không ít đồ.”

Khương Ninh suy nghĩ: “Lương thực của chúng ta đã đủ rồi, chi bằng để lại cho mấy người chỗ Cục trưởng Lăng?”

Lần trước cũng là Cục trưởng Lăng dẫn đội thanh trừng băng Đồ Long, không giấu gì trong chỗ vật tư sinh tồn tìm được mà trả lại toàn bộ cho người bị hại trong khả năng.

Nhóm vật tư này đến từ việc bóc lột người sống sót ở tầng dưới. Hai người tin tưởng bọn họ cũng sẽ giải quyết việc chung và cuối cùng trả lại cho dân.

Hơn nữa, trong lúc thiên tai cực hạn, gạo mì lương thực để bên trong hai năm, nếu lưu trữ không thỏa đáng thì sẽ có không ít đồ bị hỏng, vị không ngon lắm, cất vào không gian cũng sẽ coi như không ăn được, mà cô lại không thể quyên góp cho người sống sót, ngược lại để mấy người chỗ Cục trưởng Lăng xử trí thì càng tốt.

Hoắc Dực Thâm không có ý kiến: “Được.”

Xa xa, ánh đèn chiếu theo bước chân vội vàng.

Ba người một chó không chút do dự, lén rời đi từ cửa sau căn cứ.

Nhân lúc Đậu Đậu không chú ý, Khương Ninh ném hai tủ vũ khí ra.

Bên trong có mấy chục vũ khí mà đám người xăm trổ không dùng nhiều lắm, có tác dụng không lớn với hai người nên cùng nhau để cho Cục trưởng Lăng tính toán.

Hẳn là đồn cảnh sát khá thiếu những thứ này, nếu có thì bọn họ có thể bảo vệ mình tốt hơn, hoặc là lấy vỏ rỗng phát cho nhân viên trị an tuần tra phòng thân trước kẻ bắt cóc cũng không tồi.

Cô lấy được không ít từ chỗ Phùng Côn Bằng, thêm số hai người tích góp lúc trước, nên giờ đã không thiếu hỏa lực.

Trong bóng tối cách đó mấy trăm mét, một nhóm người nghe được tiếng nổ mạnh, đi tới rất nhanh, mà đám người Khương Ninh đã nhanh chóng rút lui...

Bạn cần đăng nhập để bình luận