Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 817 -

Chương 817 -

Tỉnh Hán không nằm trong vùng động đất, cấu tạo địa chất tương đối ổn định, nhưng lại gần biển hơn.

Các lục địa đang không ngừng chìm xuống, sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt nơi này.

Cho dù không biết mục đích di cư cuối cùng của nhóm người này là gì nhưng khả năng cao là họ sẽ đi ngang qua và nghỉ ngơi gần đó.

Khương Ninh không muốn giao tiếp với họ, tránh những rắc rối không đáng có.

Hoắc Dực Thâm đồng ý.

Ba người một chó quay về trại, xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của mình rồi lấy trực thăng ra chạy trốn.

Trực thăng cất cánh lần nữa, khung cảnh trên mặt đất dần dần mờ đi.

Lại là một lần lưu lạc, con chó lay lay Khương Ninh, ngẩng đầu nhìn cô, như muốn hỏi chúng ta đang đi đâu thế.

Khương Ninh xoa đầu chú chó nói: “Đi đến một nơi cao ơi là cao.”

Lần này họ chọn đi về hướng Tây Nam, nhưng không phải nóc nhà thế giới. Dù có độ cao cao nhất, nhưng khu vực này dễ xảy ra động đất, có lẽ đã sụp đổ đến mức không nỡ nhìn.

Theo phương án B, họ lựa chọn đến tỉnh Thanh thử vận may.

Khoảng cách quá xa, nửa chừng phải dừng lại để đổ xăng.

Không biết là Khương Ninh ảo giác hay là nhạy cảm, mặc dù chỗ đáp cánh tương đối ổn, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mặt đất dưới chân mềm hơn rất nhiều so với tỉnh Hán.

Chiếc trực thăng lao xuống, để lại những vết bùn.

Cô ngước mắt nhìn xung quanh, khu vực xung quanh đã sụp đổ nứt nẻ đến mức gần như không thể nhìn thấy được gì.

Khương Ninh có dự cảm chẳng lành: “Đừng nghỉ ngơi, đổ dầu xong chúng ta sẽ lên đường ngay.”

Đúng như dự đoán, không lâu sau khi máy bay cất cánh, mặt đất bắt đầu rung chuyển ầm ầm.

Một khu vực đất lở rộng xảy ra cách trực thăng vài trăm mét.

Phía Tây của tỉnh Thanh là cao nguyên và thung lũng thế nên dù có nứt nẻ cỡ nào cũng tương đối an toàn.

Khương Ninh nghĩ tới, chắc chắn có rất nhiều người cũng nghĩ tới.

Đứng ở độ cao vài nghìn mét, máy bay đã đến cao nguyên thung lũng.

Thung lũng vô tận đã bị xé toạc, lộ ra những khe núi khổng lồ.

Khương Ninh dùng ống nhòm để quan sát, cố gắng tìm nơi hạ cánh tốt nhất, nhưng không ngờ lại tìm thấy dấu vết của những chiếc máy bay khác.

Có lều riêng, trên đó có ký hiệu quân sự, cũng như có đủ loại màu sắc khác nhau.

Làm sao có thể ăn gian trước mặt nhiều người được, họ quyết định tìm chỗ khác.

Thung lũng rộng hàng trăm kilomet, thích đi đâu thì đi đó, sau hơn một tiếng đồng hồ ở không gian thung lũng, cuối cùng Khương Ninh đã chọn được một nơi không có dân cư sinh sống.

Hạ cánh thành công, lại là một khởi đầu mới.

Gió cát ở cao nguyên thung lũng vô cùng lớn, khiến việc dựng lều không thể thực hiện được.

Ngay cả khi đã dựng xong, tiếng gió thổi ầm ầm khiến người ta không tài nào nghỉ ngơi.

Khương Ninh lấy chiếc RV ra, muốn như thế nào thì tùy. Dù sao cô cũng sẽ không chạy trốn nữa nên muốn tận hưởng vùng đất này trước khi nó chìm xuống.

Chú chó nhảy lên nóc xe, ngước mắt uy nghiêm tuần tra địa bàn: “Gâu!”

Khuôn mặt Khương Ninh tối sầm lại. Chẳng lẽ nó biến dị rồi?

Đậu Đậu ở bên cạnh cười nói: “Cola học theo phim hoạt hình đấy.”

Thứ có nhiều nhất mỗi ngày là thời gian. Thay vì lấy thức ăn từ không gian, Khương Ninh lại chọn nấu ăn cùng Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu.

Mỗi bữa ăn có một sự thay đổi khác nhau, thường thử thách các món ăn có độ khó cao.

Ngoài ăn ra, thì là ngủ với luyện tập.

Đậu Đậu và Cola đảm nhận nhiệm vụ tuần tra.

Mặc dù xung quanh có rất ít người, nhưng điều quan trọng nhất trong tận thế là phải cẩn thận. Áo chống đạn và mũ sắt không được rời khỏi cơ thể.

Sợ hai người không đủ an toàn, ngoài vũ khí mang theo, Khương Ninh còn đưa cho hai người họ chiếc xe điện.

Như vậy rồi mà vẫn cảm thấy bất an, cô đứng trên nóc chiếc RV lấy ra chiếc ống nhòm nhìn chằm chằm vào hai đứa nhóc.

Hoắc Dực Thâm ngồi xổm xuống, tháo dỡ flycam để sửa chữa.

Khương Ninh tò mò hỏi: “Không có từ GPS nó có thể bay được không?”

“Phải điều chỉnh sang Attitude Mode, đôi khi sẽ không ổn định, nếu không thành thạo thì sẽ dễ bị hỏng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận