Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 848 -

Chương 848 -

Sau khi quỷ Nhật bị diệt trong tích tắc, rất nhiều người sống sót hoặc là lang thang đến quốc gia khác, hoặc là lên biển làm cướp, đánh cướp khắp nơi không nói, còn coi những người sống sót từ quốc gia khác là thức ăn.

Mấy chục người Thái Lan may mắn sống sót, thế nhưng từ lúc bị bắt cho đến nay chưa đến mười ngày, chỉ còn lại vài người sống sót, còn bị cướp biển Nhật bắt đi giả vờ là người bị thương cần cầu cứu, lừa những người sống sót khác lên thuyền giết chết làm đồ ăn.

Lưu Thành chưa nói, dưới thuyền còn có mấy thi thể nữa, tất cả đều bị lừa lên giết chết để làm thức ăn.

Anh ấy tức giận mắng: “Đám súc sinh này, còn không bằng con chó con lợn.”

Lục Thành ở căn cứ quân sự quanh năm, không tiếp xúc nhiều với sự khắc nghiệt ở bên ngoài, cảm thấy rất sốc là chuyện bình thường.

Khương Ninh tức giận với cướp biển Nhật thật nhưng cô quan tâm chuyện vì sao đám súc sinh này lại biến thành quái vật hơn.

Hoặc Dực Thâm trầm ngâm: “Có khả năng là đã ăn sinh vật biến dị của biển nên mới biến thành quái vật không?”

Có khả năng này, nhưng điều quan trọng là những sinh vật biển bị truyền nhiễm virus viễn cổ không xấu bằng bọn họ, chắc là còn có nguyên nhân khác mới đúng.

Khương Ninh nói câu gây sốc: “Chắc là uống nhiều nước thải hạt nhân quá.”

Nước thải hạt nhân? Mọi người bị dọa hết hồn.

Phải uống bao nhiêu nước thải hạt nhân mới có thể biến dị thành thế này.

Cho dù như thế nào thì mọi người vẫn có ám ảnh tâm lý với nước thải hạt nhân, thứ này có bức xạ đó.

Vốn dĩ Lưu Thành còn muốn điều tra rõ ràng, bây giờ đừng nói là bỏ suy nghĩ đó ngay, anh ấy còn kêu mọi người nhanh chóng rời khỏi thuyền.

Họ ngồi thuyền cao su quay về, lái được tàu ngầm là chạy, di chuyển 100 hải lý rồi nói.

Về đến tàu ngầm, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm vứt quần áo đi, nhanh chóng uống viên thuốc cho đỡ sợ.

Mặc dù hơi lố một chút, nhưng chỉ cần có liên quan đến Nhật là xui xẻo.

Không còn cách nào khác, sinh lý và tâm lý đều vô cùng khó chịu.

Nhưng mà trải qua chuyện hôm nay, Khương Ninh cảm thấy Lưu Thành khá thận trọng, không hề ban phát lòng tốt bừa bãi.

Ngày hôm sau cô ngủ nướng, trong lúc ngủ mơ mơ hồ hồ, tàu ngầm bập bềnh lần nữa.

Khương Ninh mở cửa sổ quan sát ra, quả nhiên lại là...

Chỉ có thể nói, độ sâu Lam Lam thích là 100 hải lý mà.

Cách cái cửa sổ, Lam Lam gãi ngứa, Khương Ninh uống cà phê, cũng là một loại hưởng thụ.

Tàu ngầm nổi lên, Khương Ninh cầm loa quan tâm hỏi: “Đồng chí hôm qua bị thương thế nào, có sốt hay nôn không?”

Lưu Thành bày tỏ cảm ơn: “Không, tất cả bình thường.”

“Không sao là tốt.” Khương Ninh hơi yên tâm: “Tôi hiểu chút y học, nếu như có vấn đề lập tức nói với tôi.”

Không có chuyện đặc biệt, nếu như đã gặp được hải quân chuyên nghiệp, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm nhân cơ hội học hỏi, tiếp tục tìm hiểu các ký hiệu của tàu ngầm, liên quan đến phán đoán thời tiết trên biển, tai nạn tự cứu vân vân.

Lưu Thành biết gì nói nấy, truyền đạt kinh nghiệm bản thân tích lũy nhiều năm.

Chớp mắt qua bảy ngày, 1926 dự định tiếp tục khởi hành, chính thức mời 2688 đi cùng.

Chung sống rất vui, trong lòng Khương Ninh không nỡ nhưng vẫn lý trí từ chối: “Cảm ơn, nhưng chúng tôi có việc của mình, hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại.”

Đồng thời, cô đã nói chuyện gặp được không quân phía Đông: “Trước khi anh ta chết để lại tọa độ, nói chúng ta có Ngôi Nhà Mới rồi.”

Đám người Lưu Thành ngạc nhiên: “Ngôi Nhà Mới?”

Khương Ninh gật đầu: “Nếu như các anh muốn, có thể đi về hướng Ngôi Nhà Mới.”

Cô nói tọa độ cho họ biết, nhờ bọn họ tương lai nếu như gặp được đồng bào đáng tin thì nói tọa độ cho người ta biết.

Đám người Lưu Thành không do dự, quyết định đến vị trí tọa độ đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận