Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 867 -

Chương 867 -

Đâm ngã tàu bay ngầm của quỷ Nhật, con quái vật khổng lồ nhanh chóng thoát khỏi xoáy nước dưới đáy biển, chìm nổi giữa những con sóng kinh hoàng, phát ra tiếng kêu thảm thiết đến chói tai.

Hố đen dưới đáy biển điên cuồng mở rộng, như muốn nuốt chửng mọi thứ trên trời dưới đất.

……

Sau khi đưa tàu ngầm đang chạy hết tốc lực vào không gian, Khương Ninh mới dừng lại được sau khi tiêu tốn rất nhiều sức lực tinh thần.

May mà tốc độ của tàu ngầm không quá nhanh, nếu là trực thăng bay thẳng đứng ở tốc độ cao, ước chừng sẽ làm nổ tung không gian mất.

Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Khương Ninh, dù sao không gian chỉ có một, trừ khi đến thời khắc sống còn thì cô sẽ không dễ dàng thử nghiệm.

Tàu ngầm dừng lại vững vàng trong không gian, thấy cô vẻ mặt mệt mỏi đến nỗi đứng cũng không vững, Hoắc Dực Thâm vội vàng đưa tay đỡ lấy: "A Ninh, em không sao chứ?"

"Không sao." Khương Ninh vội vàng ngồi xuống.

Hoắc Dực Thâm lấy ra một viên sôcôla, bóc giấy gói ra rồi đút vào miệng cô: "Bổ sung chút năng lượng."

Vì thấy chóng mặt quá nên Khương Ninh tựa đầu vào vai anh: "Không biết quỷ Nhật có bị hút vào xoáy nước dưới đáy biển không nhỉ?"

"Dù chúng có không bị hút vào thì cũng đủ cho chúng uống một bình nước rồi."

Đợi đến khi tỉnh táo lại một chút, hai người vội vàng kiểm tra Đậu Đậu và Cola: "Hai đứa có bị thương không?"

Nghĩ đến cảnh hai đứa rơi bịch xuống đất, lúc này Khương Ninh lại không nhịn được muốn xé xác quỷ Nhật.

Chó con thì không sao, sau khi tỉnh lại thì nó vẫn không ngừng vẫy đuôi.

Còn Đậu Đậu thì hơi buồn nôn muốn ói, đầu không ngừng choáng váng.

Khương Ninh kiểm tra một cách cẩn thận cho cô bé, may mà không có vấn đề gì lớn.

Truy đuổi rồi lại chạy trốn suốt một ngày một đêm khiến cả về tinh thần lẫn thể xác đều đã đạt đến cực hạn.

Họ cố định lại những đồ vật rơi ra trong tàu ngầm, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm bày đồ ăn lên bàn, gọi hai đứa đến ăn một bữa thật no nê.

Trời đất bao la, ăn uống là trên hết.

Đầu sư tử hầm*, Phật nhảy tường, cua biển, thịt bò hầm, rau củ.

*Đây là món ăn truyền thống nổi tiếng ở tỉnh Giang Tô, thuộc ẩm thực Tô Châu - Hoài Dương

Khẩu phần không ít, ba người một chó ăn đến nỗi no căng bụng.

Họ nghỉ ngơi một lát, rửa mặt sạch sẽ rồi đi ngủ.

Khương Ninh gối đầu lên cánh tay Hoắc Dực Thâm, suy nghĩ kỹ càng rồi nói: "Chuyện không gian, hay là chúng ta nói cho Đậu Đậu biết đi."

Đậu Đậu rất thông minh, Hoắc Dực Thâm dạy cô bé rất tốt, ngoan ngoãn đến mức không hỏi gì cả.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô bé không biết gì.

Môi trường lớn lên ở trại trẻ mồ côi, trải qua hai kiếp thiên tai, chứng kiến hết thảy sự đen tối của nhân tính nên đã định hình nên tính cách đa nghi nhạy cảm của Khương Ninh. Nếu không phải trải qua nhiều lần cùng sống cùng chết thì cô khó có thể tin tưởng người khác vô điều kiện.

Thực ra, Đậu Đậu cũng được coi như là do cô nuôi lớn.

Mấy năm nay tình cảm của hai người rất tốt, Khương Ninh vừa là chị vừa là mẹ. Còn Đậu Đậu trải qua chín năm thiên tai, vẫn có thể xông vào cứu cô trong lúc nguy hiểm, khi đối mặt với cái chết không những không oán hận mà cô bé còn biết ơn và không nỡ rời xa.

Thậm chí, cô bé còn nhờ Hoắc Dực Thâm chăm sóc cô.

Khương Ninh muốn cười, đứa trẻ này đã thông minh lại còn biết ơn, cô bé biết hết mọi chuyện.

Quyết định của cô khiến Hoắc Dực Thâm hơi ngạc nhiên: "Em chắc chứ?"

"Em không phải là không tin tưởng Đậu Đậu, mà là lo về sự không chắc chắn trong tương lai."

Khương Ninh dựa vào lòng anh: "Nhưng hôm nay không biết ngày mai, Đậu Đậu thông minh như vậy, giấu cô bé cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, hay là chúng ta cứ nói thật đi."

Cô cứ lấy Hoắc Dực Thâm ra làm bia đỡ đạn cũng mệt lắm.

Còn tương lai thì cứ để tương lai tính sau.

Ai mà biết được có tương lai hay không chứ.

"Được, anh sẽ nói với em ấy." Hoắc Dực Thâm ôm chặt cô: "A Ninh, bất kể tương lai ra sao, anh cũng sẽ cùng em đối mặt."

Dù là tốt đẹp hay xấu xa.

Hai người ôm nhau ngủ, ngay lúc này cả về thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng gần gũi, hòa hợp với nhau.

Tỉnh dậy, Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh mở cửa khoang, đi kiểm tra lại lớp vỏ ngoài của tàu ngầm.

Thật sự rất chắc chắn, ngay cả khi bị quỷ Nhật đâm mạnh như vậy, cũng không hề để lại dù chỉ là một vết lõm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận