Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 576: Một kiếm của Liễu Sinh Nhất Kiếm

Chương 576: Một kiếm của Liễu Sinh Nhất KiếmChương 576: Một kiếm của Liễu Sinh Nhất Kiếm
 
 Chương 576: Một kiếm của Liễu Sinh Nhất Kiếm
 
 "Phỏng chừng hắn đã dự cảm được chuyện gì đó không tốt rồi!"
 
 Lý Trâm Chu trâm giọng nói.
 
 Tam đại cao thủ vây giết Tiêu Biệt Nhất, không biết là may mắn hay là bi ai của Tiêu Biệt Nhất.
 
 "Tiêu Biệt Nhất ẩn núp một ngày, hẳn là sẽ có người Thiên Hạ Minh đến đón hắn”
 
 Liễu Sinh Nhất Kiếm ở bên cạnh mở miệng nói.
 
 Ba người xuất hiện cũng vì muốn phòng ngừa cao thủ khác đến.
 
 Nếu không thì một Tiêu Biệt Nhất thật sự không đáng để ba người bọn họ cùng nhau động thủ.
 
 Không khí phía trước xe ngựa có chút yên tĩnh.
 
 Mã phu lái xe có chút khẩn trương nhìn đám người áo đen.
 
 Vừa nhìn là biết không có ý tốt rồi.
 
 Trong bầu không khí yên tĩnh này, một bóng người màu lam từ trong xe ngựa vọt ra, bàn tay tung một chưởng về phía người áo đen cầm đầm với tốc độ cực nhanh.
 
 Người áo đen kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương ve trúng, cả người bay ngược ra ngoài phun máu tươi, hai mắt trợn ngược không còn hơi thở rơi xuống đất.
 
 Từ bàn tay nữ tử áo lam có vài đạo quang mang màu đen bắn ra.
 
 Mi tâm mấy tên áo đen còn lại đều trúng một cây châm, sau đó ngã xuống đất.
 
 Làm xong hết thảy nữ tử áo lam lại trở về trong xe ngựa.
 
 "Tiếp tục tiến về phía trước!"
 
 Giọng nữ tử áo lam vang lên bên tai mã phu.
 
 "Thủ đoạn thật sắc bén!"
 
 Trong bóng tối, Lý Trầm Chu nhìn nữ tử áo lam ra tay bình luận.
 
 "Ta đi kiến thức thực lực của Tiêu Biệt Nhất một chút."
 
 Liễu Sinh Nhất Kiếm mở miệng nói, lúc nói chuyện thân hình giống như quỷ mị lướt tới gần xe ngựa.
 
 Bầu trời dần trở nên tối tăm, bắt đầu có mưa phùn rơi xuống.
 
 Trong mưa phùn, người đánh xe mặc áo tơi nón lá tiếp tục đi về phía trước.
 
 Tốc độ không nhanh cũng không chậm.
 
 Trong xe ngựa, Tiêu Biệt Nhất nhìn mưa phùn qua cửa sổ xe ngựa mà khẽ nhướng mày.
 
 "Mưa phùn tiễn người về, cũng không biết ta có thể ra khỏi Tụ Bắc quận hay không?”
 
 Tiêu Biệt mở miệng nói.
 
 Lúc nói chuyện hắn giơ tay vỗ một chưởng, xe ngựa tách ra, hắn vọt vào trong màn mưa.
 
 Bên trong xe ngựa, Triệu Tiểu Điệp và nữ tử áo lam có chút dại ra nhìn xe ngựa tách đôi, mưa phùn từ trên bầu trời rơi xuống, Triệu Tiểu Điệp cầm lấy ô giấy dầu che lên.
 
 Nữ tử áo lam bên cạnh nàng cũng cầm ô giấy che mưa nhìn Tiêu Biệt Nhất rời đi. "Ngươi nói xem, có phải là hắn hiện gì không?"
 
 Nữ tử áo lam mở miệng nói.
 
 "Nếu như phát hiện, với thực lực của hắn mà giết chúng ta, chúng ta không ngăn được!"
 
 Triệu Tiểu Điệp nói.
 
 "Tôn nữ, ngươi yên tâm, thời điểm ta tiết lộ tin tức, người bên kia đã đáp ứng bảo đảm chúng ta một mạng.'
 
 "Hắn không động thủ vì cảm giác được gì đó."
 
 Nữ tử áo lam nhẹ giọng nói.
 
 "Đã như vậy thì chúng ta liền theo qua xem một chút."
 
 "Ngươi về trước đi, không cần tiễn chúng ta."
 
 Trong tay Triệu Tiểu Điệp xuất hiện một khối bạc vụn rơi vào trong tay xa phu, xa phu tiếp nhận bạc vụn, giá xe ngựa tàn tạ rời đi.
 
 Mà Triệu Tiểu Điệp lại đi về phía Tiêu Biệt Nhất biến mất.
 
 Trong mưa phùn, Tiêu Biệt Nhất dừng lại ở một chỗ, ánh mắt nhìn về đối diện hắn, Liễu Sinh Nhất Kiếm áo đen, hai bên hông cắm hai thanh trường kiếm giống như chờ hắn đã lâu.
 
 Mưa phùn rơi xuống bị khí kình hộ thể của hắn tự động bắn ra.
 
 Gương mặt Liễu Sinh Nhất Kiếm giống như đao gọt, một đôi mắt tĩnh như đầm sâu, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.
 
 "Liễu Sinh Nhất Kiếm, không ngờ là ngươi tới đối phó taI"
 
 Tiêu Biệt Nhất bình tĩnh nhìn Liễu Sinh Nhất Kiếm.
 
 "Chẳng lẽ Tiêu minh chủ muốn chờ đợi những người khác đến?"
 
 Liễu Sinh Nhất Kiếm nhìn Tiêu Biệt nói:
 
 Thật ra trong lòng hắn có chút nghi hoặc chính là nhân vật như Tiêu Biệt Nhất không nên lợi dụng Triệu Tiểu Điệp yểm hộ rời đi.
 
 Dù sao cường giả như tên này muốn rời đi có rất nhiều loại phương pháp.
 
 Đặc biệt là một mình rời đi sẽ càng dễ ẩn nấp hơn.
 
 Cho dù bọn họ điều động tất cả thế lực ở Tụ Bắc quận cũng không nhất định có thể tìm được tung tích của cường giả như Tiêu Biệt Nhất nếu hắn muốn trốn.
 
 "Ta đang đợi Tam long thủ Lý Trâm Chu của các ngươi!"
 
 Tiêu Biệt Nhất nhìn Liễu Sinh Nhất Kiếm nói. ...
 
 Lần này tứ đại cao thủ dưới trướng chết thảm.
 
 Nếu hắn cứ như vậy mà trở về, với tính cách của đệ nhất minh chủ, cho dù hắn không chết cũng sẽ mất đi quyền lực ở Thiên Hạ Minh.
 
 Thật ra Thiên Hạ Minh không giống với các thế lực khác.
 
 Quyền lực được tập trung tuyệt đối.
 
 Minh chủ chính là hoàng đế của Thiên Hạ Minh, lời nói của một mình hắn có thể quyết định sinh tử cua nguoitrong minh.
 
 Tiêu Biệt Nhất không muốn sau khi trở về liên mất đi hết thảy, cho nên hắn muốn đánh cược một phen.
 
 Một lần giao thủ chính diện với Thanh Long Hội.
 
 Bùm!
 
 Ngay khi Tiêu Biệt Nhất vừa nói xong thì có một người từ trong góc tối vọt ra.
 
 Người này dáng vẻ khôi ngô, mặc trường bào màu xám tro, sắc mặt lạnh lùng, trong tay có một cây gậy màu đen mơ hồ tản ra hàn ý.
 
 Đại hán khôi ngô vừa xuất hiện liên giậm chân, mặt đất bị giam ra một cái hố sâu thật lớn.
 
 Thân thể hắn phóng thẳng tới Liễu Sinh Nhất Kiếm, cả người giống như đạn pháo.
 
 Tiêu Biệt Nhất là minh chủ thứ hai của Thiên Hạ Minh, tự nhiên có tâm phúc của mình.
 
 Tuy rằng đại hán vừa mới bước vào Thiên Nhân cửu nạn không lâu nhưng lại tu luyện một thân ngạnh công, công kích bình thường căn bản không cách nào đột phá phòng ngự của hắn.
 
 Thực lực của Liễu Sinh Nhất Kiếm có thể đạt tới Hóa Hải.
 
 Nhưng hắn cảm giác Liễu Sinh Nhất Kiếm chỉ vừa mới bước vào, có rất nhiều người bước vào Thiên Nhân cửu nạn về sau không cách nào tìm được cơ hội đạt tới Hóa Hải.
 
 Nhưng có vài người lại không giống, sau khi bọn họ bước vào Thiên Nhân cửu nạn lại dễ dàng tìm ra ý cảnh võ đạo của mình, khí kình hóa hải.
 
 Hắn tin rằng Liễu Sinh Nhất Kiếm và Tiết Y Nhân chính là những người như vậy.
 
 Nếu không hai người không thể không trở thành Long thủ.
 
 Dù sao lúc trước Yến Nam Thiên, Ma Đao Đinh Bằng xuất hiện thì thực lực cũng không bằng Liễu Sinh Nhất Kiếm và Tiết Y Nhân.
 
 Tại sao hắn lại tin như vậy.
 
 Bởi vì Tiêu Biệt Nhất hắn chính là người như vậy.
 
 "Thanh Long Côn Ảnh!"
 
 Lúc này đại hán khôi ngô quát một tiếng, thiết côn trong tay xuất hiện một cỗ khí kình khổng lồ, khí kình ở trong trường côn hình thành một đạo long ảnh màu xanh.
 
 Long ảnh bao phủ, muốn một côn đánh chết Liễu Sinh Nhất Kiếm.
 
 Bất quá côn ảnh của hắn nhanh nhưng tốc độ của Liễu Sinh Nhất Kiếm cũng nhanh.
 
 Dưới côn ảnh, thân hình Liễu Sinh Nhất Kiếm giống như thuấn di, thời điểm côn ảnh rơi xuống đã xuất hiện trước mặt đối phương.
 
 Đại hán khôi ngô cả kinh, muốn xoay chuyển trường côn trong tay mình nhưng Liễu Sinh Nhất Kiếm đã xuất kiếm.
 
 Kiếm quang chợt lóe, một đạo kiếm khí xám xịt gào thét phóng ra.
 
 Đại hán khôi ngô nhanh chóng lui về phía sau, quanh thân xuất hiện một cỗ khí kình màu đen.
 
 Khí kình này lưu chuyển quanh thân. Nhưng kiếm khí xám xịt kia lại giống như thái rau xé mở phòng ngự của đối phương, xuyên thấu thân thể.
 
 "Ngươi..."
 
 Đại hán khôi ngô dùng ánh mắt khó tin nhìn xuống ngực của mình.
 
 Hắn dám ra tay là vì tin tưởng phòng ngự của mình tuyệt đối có thể ngăn cản Liễu Sinh Nhất Kiếm.
 
 Nhưng không giống như hắn nghĩ.
 
 Kiếm của Liễu Sinh Nhất Kiếm quá sắc bén, phòng ngự của hắn không chịu nổi một kích.
 
 Cho nên đại hán khôi ngô chết ngay tại chỗ.
 
 Tiêu Biệt Nhất đang quan chiến, đồng tử đột nhiên co rụt lại, hắn không nghĩ tới thủ hạ của mình không ngăn nổi một kiếm của đối phương.
 
 "Tiêu minh chủ, kế tiếp nên đến lượt ngươi ra sân rồi."
 
 Liễu Sinh Nhất Kiếm đạp bước tiến tới gần Tiêu Biệt Nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận