Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 116: Ngày Hôm Nay Nàng Có Lộc Ăn

Chương 116: Ngày Hôm Nay Nàng Có Lộc Ăn

=== oOo ===


Mãi đến tận chạng vạng, Dương Mộc mới trở lại hoàng cung.

Lúc này hắn truyền đạt một đạo thánh chỉ chính thức, phong ba người Cố Phong Nam, Cốc Ích và Dương Hồng làm thống lĩnh nghĩa quân, mỗi người lĩnh năm ngàn quân. Đồng thời tuyển ra mười mấy Bách phu trưởng từ trong quân đoàn Thanh Long sắp xếp vào bên trong nghĩa quân, đảm đương Thiên nhân tướng, làm phụ tá và giám sát.

Sau khi nhận được thánh chỉ, Binh bộ lập tức mở kho binh khí, đưa những binh khí thu được trước đây và đã bị đào thải phân phát cho nghĩa quân. Đồng thời thương lượng với Công bộ đẩy mạnh việc vận chuyển quặng sắt từ Thân Quốc về, ngày đêm chế tạo binh khí mới.

Giờ lên đèn, Bộ ngoại giao đưa đến một phong thư do Hoàng đế Thân Quốc gửi tới. Bởi vì Dương Mộc đang ở hậu cung, cho nên do Thẩm An đưa đến Dục Linh Cung.

- Ồ, Thân hoàng còn rất thức thời.

Dương Mộc mở ra bức thư, vừa nhìn lập tức cười ra tiếng.

- Có việc gì vui sao?

Ở bên cạnh, Hoàng Hậu thân mang áo ngủ ôm lấy eo Dương Mộc từ phía sau, nhẹ nhàng hỏi.

- Nàng xem một chút.

Dương Mộc đưa bức thư cho Hoàng Hậu, sau đó hôn một cái trên gương mặt hồng nhuận của nàng, ôm nàng nằm xuống.

Hoàng Hậu tiếp nhận thư, nằm ở trên giường xem.

- Hoàng đế Đại Thương bệ hạ thân khải…

Hoàng Hậu đôi môi khẽ mở, tinh tế đọc ra tiếng:

- Từ khi gặp mặt đã hơn một tháng, thế cuộc Thân Quốc cũng dần ổn định, trên dưới đồng tâm, đau xót cũng dần dần tan biến. Hôm qua trong quốc thư Hoàng đế Đại Thương có nói tới việc bắc phạt, ta nghĩ rằng không thể làm, thế nhưng lại nhớ hai thành phương Bắc đang lưu lạc trong tay tặc nhân, lòng có ưu thán. Nếu như quân đội Đại Thương lên phía bắc, ta tất nhiên sẽ hưởng ứng hạ chiếu xuất binh, đoạt lại hai thành Sơn Tuyền, Bình Hương...

- Như thế nào, có nghe ra mùi vị gì không?

Dương Mộc hỏi.

- Hoàng đế Thân Quốc này, không thành thật.

Hoàng Hậu thả bức thư xuống nói.

Dương Mộc gật gật đầu, thở dài một hơi:

- Ài! Rõ ràng nên trình quốc thư rồi ký kết minh ước, giờ lại cố tình chỉ viết một bức phong thư, giống như ước định của bạn bè vậy, ngay cả một con dấu đều không có, thực sự là không phóng khoáng.

- Hoàng đế Thân Quốc, tựa hồ là đang quan sát?

- Không sai!

Dương Mộc gật gật đầu, nói:

- Thân quốc suy nhược, không chịu nổi bất kỳ thất bại nào nữa. Ở trong mắt bọn họ, trẫm chính là một kẻ điên ngông cuồng tự đại, kết cục của lần bắc phạt này cũng chỉ có thể là thất bại tan tác mà quay trở về. Bọn họ không dám đắc tội với Trịnh Quốc, nhưng lại muốn nhân cơ hội này giành lại hai tòa thành trì bị chiếm ở phía Bắc. Chính vì thế chỉ còn cách sử dụng phương pháp này, không đắc tội cả hai bên, ngồi làm ngư ông đắc lợi.

- Cứ để cho bọn họ tọa sơn quan hổ đấu như vậy sao?

- Không! Bọn họ đang ước gì chúng ta lưỡng bại câu thương, do đó nhất định sẽ xuất binh để cho trẫm một viên thuốc an thần. Thế nhưng trẫm nhất định sẽ khiến cho bọn hắn thân bất do kỷ.

Dương Mộc lạnh lùng nói, hai tay bắt đầu di chuyển ở trên người Hoàng Hậu.

- y… Thiếp, mấy ngày nay không được...

- Cái gì? Ồ, trẫm hiểu được.

Dương Mộc tâm thần lĩnh hội, nói:

- Vậy nàng hôm nay có có lộc ăn...

- Hả?

- Nghe nói qua hấp dương dưới gối chưa?

- Cái gì… Á!

...

Ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp, gió thu mạnh mẽ.

Dương Mộc từ từ tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng rì rào, tựa hồ là lá rơi.

Dưới sự hầu hạ của Lục Nhi và một đám cung nữ, Dương Mộc rời giường rửa mặt một phen, thu dọn quần áo rồi đi tới bên trong cung viện.

Đã thấy Hoàng Hậu mặc một thân quần áo luyện công ngắn gọn tao nhã, giống như tiên tử khởi vũ nhanh nhẹn, ở trong sân múa lên những nhịp điệu đặc biệt. Lá vàng óng ánh trên mặt đất giống như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, dựa theo một quỹ đạo đặc biệt phi đãng trên mặt đất và giữa không trung.

Cái này không giống với rung động mà lần đầu tiên Dương Mộc nhìn thấy Hoàng Hậu triển lộ võ công, lần này càng là cảnh đẹp ý vui, Hoàng Hậu triển khai chiêu thức nhẹ nhàng hơn, tốc độ cũng chậm hơn, giống như đã hòa làm một với cảnh vật xung quanh. Thân hình lượn lờ giống như một con bướm nhỏ ở trong khóm hoa, tự do tự tại mở ra đôi cánh mỹ lệ.

Giây lát sau, lấy Hoàng Hậu làm trung tâm, tất cả lá rụng trong sân đều tụ tập về phía nàng, sau đó dần dần tạo thành đồ án Thái Cực. Theo động tác của Hoàng Hậu từ từ hóa thành một quả cầu xoay tròn, trôi nổi ở trước người.

Làm sao được?

Dương Mộc quả thực bị kinh ngạc đến ngây người. Một sân đầy lá rụng như thế này, quét thành một đống thì ít nhất cũng cần mấy người mới có thể dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng ở trong tay Hoàng Hậu lại bị áp súc thành một quả cầu hơi lớn hơn đầu người một chút.

Về sau, việc quét dọn ở trong Dục Linh Cung có thể bớt đi...

- Nàng luyện từ khi trời vừa sáng?

Nhìn thấy Hoàng Hậu dừng lại, Dương Mộc đi lên phía trước, kinh ngạc hỏi.

Hoàng Hậu gật gật đầu, ánh mắt có chút né tránh, có chút e lệ, ý tứ không được tốt lắm. Dương Mộc biết, phỏng chừng là không thể chịu nổi hành động tối hôm qua cho nên bây giờ trong lòng Hoàng Hậu vẫn còn bóng ma, khó có thể mở miệng.

- Nàng luyện công tựa hồ có chút khác biệt?

Dương Mộc hỏi.

- Thiếp gọi nó là Thái Cực đạo.

Hoàng Hậu nói xong, lại nói tiếp:

- Vài ngày trước đó khi đang luyện công thì ngẫu nhiên phát hiện lá rụng bay múa, liền kết hợp với cảm ngộ từ kinh thư, thử dùng nội tức dẫn dắt. Trải qua mấy ngày, võ công đã tăng tiến.

- Thái Cực đạo… Ừm, có một chút ý tứ thiên nhân hợp nhất.

Dương Mộc gật gù nói:

- Có phải nàng sắp đột phá bình cảnh?

- Không dễ dàng như vậy.

Hoàng Hậu lắc đầu một cái, nói:

- Đột phá bình cảnh và võ công cao thấp không thể gộp làm một. Coi như cùng là cao thủ Tiên thiên, thực lực cũng có phân chia cao thấp. Thái Cực đạo rất thâm ảo, thiếp cũng chỉ mới chạm tới ngưỡng cửa, con đường phía trước vẫn còn rất dài.

- Hóa ra là như vậy.

Dương Mộc nghe xong, không biết tại sao lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần một ngày Hoàng Hậu chưa đột phá bình cảnh thì sẽ không rời khỏi nơi này, đây cũng coi như một cách để giữ nàng ta lại.

Tốt nhất chờ sau tám năm mười năm, sinh một đống bảo bảo rồi lại đột phá, đến lúc đó chắc sẽ luyến tiếc đi. Dương Mộc nghĩ như vậy.

- Khanh khách… Thú vị, thú vị!

Lúc này, trên một gốc cây lớn bên ngoài Dục Linh Cung phát ra âm thanh xào xạc, một nữ tử mang một thân quần áo màu đen cười khanh khách bay xuống từ trên cây, sau đó đứng ở trong sân.

- Có thích khách.

- Hộ giá.

Nhất thời đám thái giám đang canh gác xung quanh sân đều kinh hãi đến biến sắc, vội chạy đến trước mặt Dương Mộc và Hoàng Hậu bày ra tư thế phòng ngự.

- Lui ra.

Dương Mộc nhìn người tới một chút, thản nhiên nói.

- Vâng.

Một đám thái giám lên tiếng trả lời, rõ ràng ý tứ của Dương Mộc, sau đó chậm rãi lui ra.

- Yêu, tiểu hoàng đế, ngươi còn rất yên tâm với tỷ tỷ nha.

Diệu Hi vặn vẹo vòng eo, cười duyên đi tới bên người Dương Mộc. Thân thể như có như không nghiêng về phía trước, dùng hai đoàn trước ngực hơi ma sát.

Dương Mộc lui về phía sau, ánh mắt thoáng nhìn qua. Quần áo ngày hôm nay Diệu Hi mặc không khác lần trước là bao, khác biệt duy nhất là không còn chân trần nữa, có thể bởi vì khí trời trở nên lạnh hơn.

Xem ra, cao thủ võ lâm cũng sợ lạnh...

- Khanh khách… Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm bàn chân nhỏ của tỷ tỷ như vậy hình như không hay lắm đâu. Chẳng lẽ lại có cái ý đồ không an phận gì?

Diệu Hi giả vờ giận hờn.

Ý đồ không an phận, không an phận em gái ngươi.

Dương Mộc thầm mắng một tiếng, Hoàng Hậu còn đang nhìn ở bên cạnh đây. Cố ý tới quấy rối phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, vui vẻ như vậy sao?




Bạn cần đăng nhập để bình luận