Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 121: Lời Đồn Nổi Lên Bốn Phía

Chương 121: Lời Đồn Nổi Lên Bốn Phía

=== oOo ===


Tình huống này kéo dài đến ngày thứ ba, cũng chính là ngày 24 tháng 9, trong Khang Thành lưu truyền bốn câu.

Thảo phạt bất nghĩa!

Giải cứu bách tính!

Chia đều ruộng đất!

Lao dịch nhẹ, tô thuế mỏng.

Bốn câu khẩu hiệu này được quân đội Thương Quốc tận lực truyền ra, thêm ba ngày lên men, đến ngày 24 đã bốc lên một cơn thủy triều trong Khang Thành, dù là lão bách tính đầu đường hay hán tử đang cày dưới ruộng cũng đều náo nhiệt bàn tán với nhau về tin này.

Thực ra, trong một vạn năm ngàn sĩ tốt nghĩa quân đã có tới gần một nửa là dân chúng trong Khang Thành, đều được Thương Quốc thiện đãi, còn trở thành nghĩ quân truyền tin tức vào trong thành. Dân gian khắp chốn sôi trào, có rất nhiều gia đình vui sướng đến phát khóc.

Thuận lý thành chương, ý nghĩa của nghĩa quân cũng được lan truyền khắp dân gian.

Khu trục quý tộc; chia đều ruộng đất; lao dịch nhẹ, tô thuế mỏng… Mỗi một mục đều như một giấc mơ.

Nhưng hiện thực lại nói cho mọi người biết, giấc mơ kia có thể tồn tại. Bởi vì Thương Quốc đã bắt đầu thi hành rồi, có rất nhiều gia đình Trịnh Quốc đã định sau khi thu hoạch vụ mùa sẽ bán gia sản lấy tiền, chuyển tới Thương Quốc sinh sống, nhưng không ngờ có ngày bách tính Trịnh Quốc cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ này.

Vui như lên trời.

Đương nhiên, đây chỉ là một ước muốn tươi đẹp. Điều kiện tiên quyết là quân Thương có thể thắng lợi, Khang Thành có thể trở thành một phần của Thương Quốc.

Hiện giờ, điều bách tính Khang Thành mong muốn nhất là quân đội Thương Quốc có thể sớm tấn công đến đây.

Sự thật chứng minh, lời đồn đại sẽ lây lan như ôn dịch truyền nhiễm. Đến ngày 26 tháng 9, toàn bộ bách tính Trịnh Quốc đều nghe được tin tức này, đồng thời đã xảy ra là không thể ngăn cản, nhà nào cũng vui như tết chúc mừng nhau, thậm chí ở ngoài đường còn có đồng dao so sánh hai nước Thương Trịnh.

Tóm lại, lòng người đều hướng về Thương.

Lần này Trịnh Khang hơi bất an.

Y không e ngại dân tâm, dù sao cũng chỉ là một bầy kiến hôi, không cần để ý.

Nhưng mà lời đồn đại này ảnh hưởng quá rộng, nếu nhỡ truyền đến tai Phụ hoàng thì sao?

Nói tới đây, không thể không nhắc một chút đến Hoàng Đế Trịnh Quốc Trịnh Dư Phạm.

Làm một Hoàng Đế, Trịnh Dư Phạm đã nằm trên giường bệnh gần mười năm, trên cơ bản chính sự triều đình đều dựa vào thế gia môn phiệt duy trì.

Cũng chính vì vậy nên hắn vẫn không dám sắc lập Thái tử, mà dùng thuật chế hành, phân đất phong hầu cho ba đứa con trai, tự mình chưởng quản một phần binh quyền, gọi là kiểm tra, nhưng thực tế là chế hành.

Thời gian dài, dần dần bên cạnh ba Hoàng tử đã tập trung một luồng sức mạnh chính trị lớn, có rất nhiều chuyện đã có thể tự mình làm chủ.

Ví dụ như lần này hai Hoàng tử hợp mưu bày kế, Trịnh Hoàng vẫn bị lừa mơ mơ màng màng không biết chút gì.

Đây chính là điều Trịnh Khang lo lắng nhất. Nếu Trịnh Hoàng nghe được những lời này tất sẽ chú ý tới chiến sự, kế hoạch tiếp theo nên làm gì? Nếu bị hiểu lầm, không phải đã triệt để vô duyên với Hoàng vị sao?

...

Hoàng đô Trịnh Quốc, Trịnh Thành.

So với Hoàng đô Thương quốc, quy mô Trịnh Thành lớn hơn nhiều, không chỉ nhân khẩu đông đảo, quan trọng hơn là thương nghiệp rất phát đạt. Phía bắc tiếp giáp với Thịnh Quốc nên chẳng khác nào là một cây cầu nối với thế giới bên ngoài. Hoa quả trân quý, hàng mỹ nghệ đều tập trung ở đây, sau đó mới được vận chuyển tới Trịnh Quốc và Thương Quốc.

Trên đường cái phồn hoa, nào là tiểu thương, nào là trẻ con tóc trái đào vô cùng náo nhiệt. Một đôi liễn xa vội vội vàng vàng chạy thẳng đến cổng lớn Hoàng cung, bách tính nhìn thấy thì như gặp hồng thủy mãnh thú vội vàng tránh lui.

Đây là xa giá của Nhị Hoàng tử Trịnh Quốc Trịnh Hàn. Hắn đi một mạch, ngay cả thủ vệ cửa cung cũng không dám thất lễ, vội mở cửa cho qua.

Cuối cùng, xa giá dừng lại bên ngoài một tòa cung điện hùng vĩ. Nhị Hoàng tử xuống xe, vội vàng tiến vào.

- Con trai ta tới rồi sao?

Trịnh Hoàng nằm trên giường bệnh được một phi tử nâng đỡ chậm rãi ngồi dậy.

- Phụ hoàng! Nhi thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo!

Trịnh Hàn thi lễ rồi nói thẳng ý đồ đến, chần chừ nhìn thoáng qua người xung quanh.

Hoàng Đế Trịnh Quốc hiểu ý, phất phất tay:

- Các ngươi lui xuống cả đi.

- Vâng.

Một đám cung nữ thái giám và phi tử đang hầu hạ đều thi lễ rồi lặng lẽ lui ra, đóng cửa lớn.

Cuối cùng, trong cung điện chỉ còn lại hai cha con Trịnh Hoàng.

- Hoàng nhi, chuyện gì?

Hoàng Đế Trịnh Quốc Trịnh Dư Phạm mặt mũi trắng bệch, đến thở cũng khó.

- Gần đây Phụ hoàng có nghe thấy lời đồn đại gì không?

- Có lời đồn đại gì?

Trịnh Hàn vui mừng. Quả nhiên Phụ hoàng không biết, xem ra bên người không có mật thám…

Thế là hắn kể lại tình hình mấy ngày nay, bao gồm cả chuyện quân Thương tập doanh ở biên cảnh thế nào, truyền ra lời đồn ra sao, đều nói ra hết.

- Chỉ có hai tháng ngắn ngủi, tiểu Hoàng Đế Thương Quốc đã không đợi được sao?

Trịnh Hoàng Trịnh Dư Phạm kinh ngạc. Hắn không quá để tâm tới lời đồn kia, nhưng việc Thương Quốc chọn thời điểm này để bắc phạt thì khó mà giải thích được.

Bởi vì, nếu quả thực đúng như lời đồn thì Thương Quốc đang tốt đẹp như vậy, chờ thêm vài năm mới bắc phạt chẳng phải mười phần chắc chín sao?

Trong mắt Trịnh Hàn lóe một tia rét lạnh, ra vẻ do dự nói:

- Việc này… có lẽ có quan hệ tới Tam Hoàng đệ.

- Khang Nhi?

Trịnh Hoàng nhíu mày, Thương Quốc bắc phạt có quan hệ gì với đứa con thứ ba của mình chứ? Lần trước xâm chiếm phía nam, hắn đã phải bồi thường một khoản tài sản kếch xù, lại phải cắt đất đền tiền. Chẳng lẽ Hoàng đế Thương Quốc còn chưa vừa lòng, vì chuyện này mà xúc động bắc phạt?

Trịnh Hàn dừng lại một lát mới thưa:

- Phụ hoàng minh giám, từ khi về nước Tam Hoàng đệ vẫn hận Hoàng Đế Thương Quốc đến nghiến răng nghiến lợi. Chuyện cung biến lần trước có quan hệ tới Tam Hoàng đệ.

- Cung biến….

Trịnh Hoàng thì thào, cẩn thận suy nghĩ mới nói:

- Hàn Nhi này, con cảm thấy phụ hoàng già rồi dễ lừa sao? Thương Quốc cung biến, những sĩ tốt kia đều là người dưới trướng con đúng chứ? Nói ngay Địch lão kia, tuổi còn lớn hơn cả trẫm, danh vọng trong triều không mấy ai vượt qua được, không phải vẫn luôn ủng hộ lập con làm Thái tử sao? Trẫm không tin tam đệ con có khả năng khiến Địch lão đổi trận doanh cam nguyện ra roi!

- Phụ hoàng trách oan nhi thần rồi!

Trịnh Hàn tỏ vẻ oan ức thưa:

- Con nói chuyện này là Khang Nhi chủ mưu, con ở bên cạnh hiệp trợ sao?

Trịnh Hoàng mỉm cười, lắc đầu nói:

- Ba huynh đệ các con thủy hỏa bất dung, trẫm đều biết cả. Muốn nói Khang Nhi liên thủ với con, trẫm không tin.

- Phụ hoàng nói đúng, ba Huynh đệ nhi thần thủy hỏa bất dung, nhưng đó là trước kia. Người cũng biết tình hình triều đình Trịnh Quốc chúng ta, hiện giờ thế lực quý tộc đều hướng tới đại ca, nhi thần và tam đệ cũng chỉ có thể ôm nhau sưởi ấm. Đệ ấy đã cầu nhi thần, lẽ nào nhi thần lại không đồng ý? Chỉ là, không ngờ lại tính sai, để cho Địch lão gặp phải độc thủ.

Trịnh Hoàng gật gật đầu:

- Nếu nói vậy thì là Tam đệ con sai rồi, là nó đã chọc giận Hoàng đế Thương Quốc. Nhưng mà… chuyện này thì có liên quan gì tới lời đồn? Con đừng nói với trẫm hôm nay tới đây chỉ để vạch tội thôi đấy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận