Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 122: Trịnh Hàn Lượng Kiếm

Chương 122: Trịnh Hàn Lượng Kiếm

=== oOo ===


- Phụ hoàng nói đùa, bụng dạ nhi thần cũng không hẹp hòi đến mức ấy.

Trịnh Hàn xấu hổ cười nói. Đi đâm thọc lại bị bóc mẽ, quả thực là da mặt cũng hơi tê.

- Lần này Thương Quốc bắc phạt, con có kiến giải gì không?

Hoàng Đế hỏi.

- Nhi thần thấy nên triệu tập tam đại doanh, tiêu diệt quân chủ lực của Thương Quốc. Chờ bọn họ tan tác rồi thì Đại Trịnh ta có thể xuôi nam, nhất cử lưỡng tiện đoạt luôn cả Thương Quốc, đại nghiệp thống nhất nắm chắc trong tầm tay!

Hắn bắt đầu thổi gió.

“Thống nhất…”

Hoàng Đế lẩm bẩm, ánh mắt cũng lóe lên vẻ nóng bỏng. Khi còn trẻ hắn cũng từng có hùng tâm tráng chí như thế, nhưng từ khi bị bệnh, chỉ ở trong cái cung điện nho nhỏ này nên vẫn thường lấy làm tiếc.

Mà trước mắt, Trịnh Quốc là quốc gia có khả năng thống nhất ba nước cao nhất, để trở thành một nước chư hầu thực sự, được thiên hạ thừa nhận.

- Ôi! Trẫm già rồi, huynh đệ các con muốn giày vò thế nào thì tùy các con. Nhưng ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, bất luận thế nào cũng không thể hy sinh lợi ích của quý tộc, nếu không sẽ dao động đến nền tảng lập quốc!

Hoàng Đế nhắc nhở.

Nghe vậy, trong bụng Trịnh Hàn mừng như điên. Lần này hắn đến đây một phần là muốn dẫm lên Trịnh Khang, quan trọng hơn là muốn thăm dò thái độ Phụ hoàng.

Ai cũng biết một năm nay sức khỏe Hoàng Đế dần dần sa sút, thường ho khan nôn mửa, thậm chí còn từng ngất mấy lần, việc tuyển chọn người kế thừa hoàng vị đã là tên trên dây, không bắn không được. Vào lúc này, binh quyền ba doanh giao cho ai sẽ cho thấy nhân tuyển mà Hoàng Đế vừa mắt nhất là người đó.

Nguyên nhân ư? Vậy phải nói một chút về địa vị của ba doanh.

Là quân đoàn chủ lực của Trịnh Quốc, ba đại doanh lấy tên lần lượt là Tây Đại Doanh, Trung Đại Doanh và Đông Đại Doanh. Tổng cộng hơn ba vạn người, tất cả đều là quân chính quy, chỉ nghe theo lệnh Hoàng Đế.

Mà chức trách chủ yếu của tam đại doanh là trấn thủ Bắc Cương, chống cự nước Đại Thịnh ở phương bắc.

Có thể nói, nếu không phải vì quá tự tin mà phán đoán sai lầm, cho rằng quân đội của Trịnh Khang và Trịnh Hàn đã đủ để tấn công tiêu diệt Thương Quốc và Thân Quốc, dẫn đến không phái tam đại doanh hiệp trợ, thì Trịnh Quốc đã thống nhất ba nước còn lại từ một năm trước rồi.

Cũng chính vì vậy mà Nhị Hoàng tử Trịnh Hàn vô cùng tiếc hận.

Nhưng mà, giờ vẫn chưa muộn.

Ba vạn quân chính quy, lại chiêu mộ thêm năm vạn nông dân binh, đủ để bao vây tiêu diệt quân Thương rồi!

Nghĩ vậy, Trịnh Hàn siết chặt nắm đấm, xin ba đạo thánh chỉ rồi sai người mang đến biên cảnh.

Ngày 28 tháng 9, toàn bộ triều đình Trịnh Quốc đã biết chuyện ba doanh.

Nhị Hoàng tử Trịnh Hàn tiếp chưởng binh quyền!

Với Đại Hoàng tử Trịnh Hùng và Tam Hoàng tử Trịnh Khang thì tin tức này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang!

Binh quyền đó!

Đây là binh quyền ba đại doanh đó!

Ba doanh là sức mạnh quân sự chủ lực của Trịnh Quốc, từ trước tới giờ chỉ nằm trong tay Hoàng Đế. Hiện giờ Nhị Hoàng tử đã tiếp chưởng, nó có ý vị gì?

Thái tử!

Có thể nói, tuy Trịnh Hàn còn chưa có danh xưng Thái tử, nhưng đã có được thực quyền của Thái tử rồi. Chỉ cần hoạt động một hồi trong ba doanh rồi triệt để nắm giữ binh quyền, thì dù là Hoàng Đế cũng không thể nhúng tay vào, trên cơ bản không cần lo lắng về hoàng vị nữa.

Ngay lập tức, phủ đệ của Trịnh Hàn có thể nói là ngựa xe như nước, đông như trẩy hội. Ở trong nước, chỉ cần là gia tộc có thể xếp hạng là đều đổ xô tới cửa. Bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hoàng vị này không rơi vào tay Nhị Hoàng tử thì là ai?

Giờ leo lên vẫn còn chưa muộn!



Trịnh Thành, phủ đệ Đại Hoàng tử.

- Phụ hoàng, thực sự không xong rồi sao?

Nghe tin này, Đại Hoàng tử Trịnh Hùng phịch mông ngồi ở ngưỡng cửa, chán nản thất sắc.

Vốn dĩ hắn được quý tộc trong nước ào ào ủng hộ, vị trí Thái tử dường như đã nắm trong tay, chỉ cần chậm rãi mưu đồ thêm chút binh quyền là có thể thuận lý thành chương trở thành người kế vị.

Nhưng không ngờ Dương Mộc lại bắc phạt đúng lúc này, cho Trịnh Hàn một cơ hội tuyệt hảo, trở thành người duy nhất có thể lãnh binh trong ba vị Hoàng tử, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.

Có thể nói, tất cả đều là thiên y vô phùng. Thật vất vả Đại Hoàng tử mới dấy lên hy vọng, nhưng lại như phù dung sớm nở tối tàn, tan như bong bóng.

Thậm chí vì tham dự vào tranh đoạt hoàng vị, hắn đã trở thành kẻ thù chính trị của Trịnh Hàn, còn tệ hơn cả trước kia.



Cùng lúc đó, Trịnh Khang cũng nhảy cẫng trong phủ đệ của mình. Hắn không thể ngờ nổi mình khổ sở mưu đồ cuối cùng lại thành toàn cho Trịnh Hàn!

Nói thực ra là Trinh Hàn ở sau lưng chủ đạo tất cả, ngay từ mới bắt đầu đã nhắm vào binh quyền rồi.

- Con mẹ nó! Bị lừa! Bị lừa rồi!

Trịnh Khang sốc nặng, đập vỡ mấy cái bình hoa rồi oán hận chửi ầm lên.

- Điện hạ bị lừa thế nào vậy?

Một vị thư sinh áo trắng đi tới.

- Khổng tiên sinh?

Trịnh Khang ngạc nhiên, vội vàng thu lại sự vẫn nộ đáp:

- Tiên sinh nghe lầm rồi, trên thực tế ta và Nhị Hoàng huynh cùng nhau hợp mưu muốn đẩy ngã tên Trịnh Hùng kia. Không ngờ Nhị hoàng huynh lại lén cướp lấy binh quyền, khiến cho ta không thể ngờ nổi, quả thực là tiểu nhân!

- Đúng là tiểu nhân!

Khổng Thượng Hiền khẽ gật gù, không bóc trần lời nói dối của Trịnh Khang, chỉ hỏi:

- Lần này mỗ tới đây là được Ngô Hoàng nhờ vả liên hệ với Điện hạ. Hai quân giằng co tiến hành thế nào đây?

- Chuyện này…

Trịnh Khang nghẹn lời, khó mà trả lời được. Kế hoạch ban đầu là dụ quân Thương xâm nhập, nhưng bây giờ đã bị Nhị Hoàng tử hố một trận, dù có dụ được địch xâm nhập cũng không chiếm được lợi ích gì.

Khổng Thượng Hiền mỉm cười, đoán được suy nghĩ của Trịnh Khang nên nói:

- Nếu Tam Điện hạ buồn rầu vì chuyện Trịnh Hàn, có lẽ tại hạ có thể giúp một chút.

- Ồ?

- Nếu Nhị Điện hạ đã chấp chưởng binh quyền, thế thì sao Tam Hoàng tử không cướp đoạt hoàng vị?

- Đoạt vị?

Trịnh Khang sợ hãi kêu lên, vội vàng lắc đầu:

- Không được, không được! Trong tay ta không có binh quyền, không thể đoạt vị. Mà những quý tộc kia cũng sẽ không thừa nhận, nếu thất bại thì sẽ mất mạng đó!

Khổng Thượng Hiền vuốt vuốt râu:

- Điện hạ chớ có sầu lo. Nhị Điện hạ có thể thu được binh quyền cũng vì có quân đội Thương Quốc ta uy hiếp. Cũng cùng đạo lý này, chẳng lẽ Tam Điện hạ ngài không thể sao? Vả lại, Điện hạ ngài cũng chỉ có thể phóng tay mà làm. Nếu không, khi giải quyết xong nguy cơ bên ngoài, sớm muộn gì Nhị Điện hạ cũng sẽ ra tay với ngài.

Ra tay…

Trịnh Khang sợ hãi, mồ hôi chảy ròng ròng, há miệng muốn đồng ý, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi:

- Thương Quốc giúp ta như vậy có mưu đồ gì?

- Điện hạ lo lắng nhiều rồi. Vì sao Thương Quốc ta bắc phạt, chẳng lẽ Điện hạ không đoán được chút gì sao? Thương Quốc ta giúp Điện hạ đoạt được hoàng vị, đến lúc đó ngài lấy danh nghĩa Hoàng Đế chí tôn hạ chỉ cắt nhường Khang thành cho Thương Quốc ta. Sau đó hai nước chúng ta phái binh đánh Thân Quốc, rồi chia đều!

Khang thành, Thân Quốc…

Trịnh Khang hiểu rồi, nhất là câu sau cùng, khiến cho hắn toàn thân thoải mái.

Lúc này hắn không mấy nghi ngờ Khổng Thượng Hiền. Dù sao Thương Quốc chỉ có tất cả hai vạn quân đội, dù có thêm một vạn năm ngàn nghĩa quân cũng làm được gì?

Một chút lực lượng như vậy mà dám đến đánh Trịnh Quốc, giỏi lắm cũng chỉ tạo ra lên chút bọt nước thôi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận