Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 125: Phục Kích

Chương 125: Phục Kích

=== oOo ===


Vệ Trung Toàn nhìn thoáng qua phía trước một chút, phất tay ra hiệu:

- Truyền lệnh xuống, toàn quân chuẩn bị.

Câu nói này khiến cho tinh thần tất cả binh sĩ của quân đoàn Thanh Long đều chấn động, phảng phất nghe được khí tức sát phạt. Toàn quân chạy nhanh về phía trước, tốc độ hành quân lập tức tăng nhanh hơn, so với trước kia thì nhanh hơn không chỉ có một bậc.

Phục kích rất được xem trọng, nhất là khi Vệ Trung Toàn đã đọc qua mấy quyển binh thư cổ đại của Trung Quốc thì trong lòng lại càng rõ ràng. Một hồi phục kích có thể thành công hay không, trọng yếu nhất vẫn là giai đoạn chuẩn bị trước đó. Một khi bị quân địch dò thám nhận ra được một chút gì đó không đúng, thế thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cứ đi như vậy đại khái một dặm thì đoạn đường trước mắt bắt đầu quanh co, trên sơn đạo bị từng toà núi nhỏ che lại, tùng mộc rậm rạp, bốn phía đều rất khó để leo lên. Nếu như không nhìn kỹ, thực sự là rất khó để có thể phân biệt rõ ràng.

- Lệnh cho các Thiên nhân đội lập tức đóng quân thành từng nhóm, đội cung tiễn ở phía trước.

- Vâng —

Một tiếng gầm nhẹ, năm ngàn binh sĩ lập tức hành động, nhanh chóng thanh trừ hết dấu vết hoạt động ở xung quanh, sau đó chạy vào trong đồi núi, dựa theo dẫn dắt của thám báo đến vị trí mai phục thích hợp liền tắt hết đuốc, an tĩnh lại.

Toàn bộ quá trình cũng không xuất hiện sai lầm gì cả. Bởi vì trong hai tháng qua quân đoàn Thanh Long đã tổ chức qua vài lần huấn luyện tương tự như vậy, bao gồm làm sao để kiến tạo công sự che chắn, làm sao để giao tiếp bằng tay một cách đơn giản nhất, làm sao mượn dùng những cành cây xung quanh để tiến hành ngụy trang, hầu hết đã thuộc làu làu.

Gió nhẹ thổi qua giữa núi rừng, mang đến từng trận cảm giác mát mẻ.

- Đại soái, tin tức có thể tin được không?

Khuất Dũng suất lĩnh Thiên nhân đội nằm nhoài ở bên cạnh Vệ Trung Toàn, quan sát đường nhỏ dưới núi, không yên lòng hỏi.

- Phí lời! Binh sĩ dưới trướng của chúng ta đã tra xét năm, sáu ngày, đã sớm xác định rõ hai con đường đi về Khang thành. Một đường khác đã bị nghĩa quân chặt đứt, ngươi nói bọn họ sẽ đi đâu?

Vệ Trung Toàn tức giận lườm hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Thiên nhân tướng này của mình trên chiến trường suất lĩnh bộ hạ xông pha chiến đấu là một tay hảo thủ, nhưng đầu óc lại không quá linh quang, có điểm thiếu kiên nhẫn.

- Đêm nay, Trịnh Quân sẽ đi suốt đêm sao? Sẽ không cấp bách như thế chứ…

Khuất Dũng ngây người trong chốc lát, lại hỏi.

- Vô cùng khẩn cấp! Đây là một cơ hội tốt để nội ứng ngoại hợp tiêu diệt quân công thành của ta, chủ tướng quân địch nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Vệ Trung Toàn nói.

- Thế thì đại soái, chúng ta phải chờ ở chỗ này đến… Ách...

Khuất Dũng đang muốn hỏi lại, bỗng nhiên thấy tất cả mọi người bên cạnh đều đang trừng mắt nhìn mình, nhất thời co rụt cổ lại, nằm bò trên gò đất không tiếp tục nói nữa.

Đêm đầu tháng, chân trời chỉ có một ánh trăng khuyết, năm ngàn binh sĩ giống như u linh trong đêm tối, nằm bò dưới cây cối và sau gò núi không nhúc nhích, chăm chú chờ đợi quân địch đến.

Bởi vì không biết đối phương rốt cuộc là có bao nhiêu nhân mã, cho nên người làm chủ soái như Vệ Trung Toàn cũng không biết lần phục kích này có thể thuận lợi hay không. Do đó vẫn phái ra thám báo cẩn thận tra xét phía trước một chút, một khi có tình huống liền đến báo cáo.

Mãi đến tận nửa đêm, phía xa rốt cuộc cũng sáng lên từng đạo ánh sáng nhạt.

Đến rồi?

Vệ Trung Toàn rùng mình một cái. Đêm nay là đêm mà quân Thương tiến vào Trịnh Quốc sau lần đại chiến thứ nhất, thành bại liên quan rất nhiều đến xu thế của chiến cuộc, có thể nói là vô cùng trọng yếu.

Ước chừng thời gian uống nửa chén trà, một tiểu đội thám báo trở về, báo cáo tình huống.

Đúng như dự đoán, một lúc sau những ánh sáng kia càng ngày càng dày, một con Hỏa Long thật dài xuất hiện bên trong tầm nhìn, âm thanh hỗn loạn hướng về bên này đi đến. Mà ở phía trước đội ngũ có một nhóm thám báo cưỡi ngựa dò đường trước một dặm.

Thấy vậy, trong lòng tướng sĩ nằm phục ở tiền tuyến bắt đầu căng thẳng, đều nín thở. Năm ngàn binh sĩ mai phục ở bên trong khe núi hầu như đã chiếm cứ xung quanh, nếu như bị những thám báo kia của quân địch phát hiện, vậy lần mai phục hôm nay sẽ phải thất bại trong gang tất.

Cũng may là do buổi tối, mấy thám báo dò đướng phía trước của quân Trịnh vẫn chưa cảnh giác quá nhiều, càng không nghĩ đến mấy cái khe núi này còn có năm ngàn binh sĩ Thương Quốc mai phục. Bọn họ cũng chỉ dạo quanh một vòng liền phái một người trở lại báo cáo tình huống, còn lại thì tiếp tục hướng về phía trước dò đường.

Vệ Trung Toàn thở phào nhẹ nhõm. Chờ những thám báo dò đường kia đi qua liền để lính liên lạc đánh ra một chuỗi thủ thế, ra hiệu cho đội cung tiễn chuẩn bị.

Không! Nói đúng ra, hẳn là đội cung nỏ.

Từng chiếc liên nỏ bày ra ở phía trên gò núi, điều chỉnh vị trí thật tốt, nhắm ngay đường đi phía dưới núi, dưới ánh trăng nhìn giống như một con quái vật chiến tranh dữ tợn.

Vốn mỗi một Thiên nhân đội đều sẽ được phân cho một trăm người bắn nỏ, tập hợp toàn bộ quân đoàn Thanh Long thì tổng cộng là năm trăm người bắn nỏ. Thế nhưng trong chiến tranh các vai trò thường thường được hoán đổi, vì thế trước đó mỗi Thiên nhân đội đều chọn ra một trăm người có tài bắn cung tốt hơn binh sĩ bình thường, vừa vặn tập hợp được một ngàn người bắn nỏ.

Để cho cung nỏ và liên nỏ dựa vào thì tổng cộng có một trăm giá.

Không sai, chính là một trăm giá.

Lúc trước lúc đại quân xuất chinh, Bộ Khoa học kỹ thuật đã ngày đêm nghiên cứu phát minh, trải qua mấy lần cải tạo, cuối cùng đã cố định được mô hình của liên nỏ, sau đó liền giao cho Bộ công chế tạo, liên tục đẩy nhanh tốc độ sản xuất, thời điểm xuất chinh tổng cộng có hai mươi giá liên nỏ, bây giờ nửa tháng đã sắp trôi qua, lại từ bên trong Thương Quốc vận chuyển đến thêm tám mươi giá liên nỏ nữa, tập hợp tất cả lại được một trăm giá.

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, thời gian cứ từ từ trôi qua, đối với các tướng sĩ của quân đoàn Thanh Long mà nói, mỗi một khắc đều là dày vò.

Cuối cùng đại quân Trịnh Quốc đã chậm rãi đến địa điểm phục kích, tiếng vó ngựa âm vang cùng với tiếng nói chuyện truyền tới.

- Bắn cung —

Nhất thời, binh sĩ của quân đoàn Thanh Long đang mai phục ở hai bên đều dồn dập lao ra công kích, người bắn nỏ phản ứng trước tiên.

Vèo vèo vèo —

Vèo vèo vèo —

Vèo ——

Vèo vèo vèo —

Vèo —

Mũi tên đầy trời giống như mưa bay từ hai bên về phía quân Trịnh, bên trong liên nỏ còn xen lẫn một ít âm thanh của cung tên bình thường, âm thanh chặt chẽ mà dồn dập.

Một trăm liên nỏ đã khởi động, mở ra một làn sóng bắn mãnh liệt.

Trên sơn đạo, nhất thời truyền ra mấy tiếng vang phốc phốc kỳ lạ, phảng phất có món đồ gì đó xuyên thủng thân thể. Nương theo đó là từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả nhánh quân đội trở thành một mảnh đại loạn.

Một làn sóng rồi lại một làn sóng mưa tên rào rào rơi xuống, hơn nữa tất cả đều hướng mũi tên về phía cây đuốc mà bắn. Vẻn vẹn mấy hô hấp, trên sơn đạo đã không còn nhìn thấy một cây đuốc di động nào nữa.

- Cứu mạng!

- A! Trên người ta cháy!

- Chạy mau —

- Chúng ta trúng mai phục! Tướng quân, tướng quân ở nơi nào.

- Làm sao bây giờ —

Binh sĩ quân Trịnh đều thất kinh, hoảng sợ kêu to. Đặc biệt là những nông dân binh đi theo thì run lẩy bẩy, gào khóc khắp nơi.

Không chỉ có binh sĩ mới có trạng thái như vậy, những tướng quân trên lưng ngựa kia cũng thế. Lúc ngựa bị chấn kinh, bởi không có bàn đạp nên rất nhiều tướng lĩnh đã trực tiếp rơi xuống từ trên lưng ngựa, ngã xuống mặt đất.

Ví dụ như Thiên nhân tướng Tưởng Anh Bác, mắt nhìn tướng sĩ bên cạnh từng người từng người ngã xuống, ngay cả thân vệ bên người cũng bị từng làn mưa tên và chiến mã quấy nhiễu tán loạn khắp nơi, trên lưng hắn bốc lên từng trận khí lạnh, bò lăn tới bên trong một cái suối nhỏ, trốn ở phía sau một tảng đá.

Lúc này hắn đã ý thức chính mình trúng mai phục. Nhưng bây giờ đang ở trong đêm tối, căn bản không phân biệt được tình huống xung quanh, vì thế không biết nên phát đi mệnh lệnh gì. Huống chi lúc này người hô ngựa hý, giọng nói của một người chẳng mấy chốc sẽ bị chôn vùi trong đám người.

Dựa vào kinh nghiêm nhiều năm trên chiến trường, Tưởng Anh Bác căn cứ vào mũi tên dày đặc xung quanh mà phán đoán, quân địch ít nhất cũng phải có tới ba ngàn cung tiễn thủ. Dựa theo tỉ lệ của cung tiễn thủ bên trong một nhánh quân đội thì quy mô quân địch có thể lên đến một vạn người.

Suy đoán này càng khiến cho sự sợ hãi trong lòng hắn càng thêm dày đặc, sự sợ hãi đối với thứ không biết làm cho một Thiên nhân tướng có kinh nghiệm chiến trận lâu năm như hắn không tự chủ được run lên.

Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng tiếng vang phá không. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm giác được một thứ gì đó mạnh mẽ xuyên thủng giáp da trên người mình, đâm vào bên trong thân thể.

Mũi tên!

Theo bản năng sờ soạng ở trên ngực, nhưng chỉ có thể cảm giác được một đoạn ngắn ở bên ngoài.

Đây là mũi tên?

Đối diện với đau đớn và tử vong, trong lòng Tưởng Anh Bác dâng lên một cỗ không cam lòng. Mũi tên có chiều dài gần bằng cung tên, để đạt đến tầm bắn lý tưởng nhất và độ chính xác cao thì đầu mũi tên, thân tên và cung tên phải duy trì được một loại cân bằng, vì thế ngoại hình của mũi tên hầu như là không sai biệt lắm, đặc biệt là độ dài. Nhưng mà mũi tên ở trong thân thể hắn có vẻ ngắn hơn rất nhiều so với mũi tên bình thường.

Mũi tên ngắn như thế thì cung được dùng cũng phải ngắn hơn, làm sao còn có sức mạnh lớn như vậy được?

Lẽ nào Thương Quốc đã nghiên cứu ra một loại cung tên mới sao?

Vũ khí tốt lại không cần, giờ lại muốn dùng vũ khí kém hơn?

Tưởng Anh Bác nghĩ mà kinh hãi, chợt cảm thấy cả người tựa hồ nhẹ đi, tất cả đau đớn cũng nhanh chóng biến mất, cả người giống như sương khói ngã về phía trước.

Sau đó, hắn cũng không cảm giác được cái gì nữa.

Bịch —

Giống như một vật chết, ngã thật mạnh trên mặt đất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận