Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 145: Hội Kiến

Chương 145: Hội Kiến

=== oOo ===


Từ quan đạo ngoài thành đi tới đường lớn trong thành, dường như sự nhiệt tình của lão bách tính không hề sụt giảm, không hề thấy một chút không khí nước phá thành vong nào. Dọc đường, cửa hàng phòng ốc đều treo dải lụa màu bay phấp phới, treo đèn lồng, nơi nơi đều rực rỡ hoan hỉ.

Nên nhớ, dải lụa màu và đèn lồng ở thời này vẫn khá hiếm, bình thường chỉ có nhà nào khá giàu mới có thể dùng, dân chúng bình thường chỉ có thể mặc áo gai vải thô, không nhuộm màu. Vì thế cảnh tượng nhà nhà giăng đèn kết hoa này cực kỳ hiếm thấy.

Không khí nơi này khiến cho Dương Mộc nhớ lại cảnh tượng ăn tết khi còn bé. Khi ấy mùi vị năm mới còn rất đậm, nhà nào cũng như vậy, chỉ khác là ở thế giới này không có pháo, nên bớt ầm ỹ hơn nhiều.

Xem ra lần này quân Thương vào thành giữ kỷ luật rất tốt…

Trong tiềm thức, Dương Mộc cho thêm Vệ Trung Toàn và các tướng lãnh thêm chút ấn tượng. Ở thời đại này, có thể ước thúc binh lính sau khi công thành không được đụng đến một cây kim sợi chỉ của dân chúng thực sự là một việc rất khó khăn, nhất là khi còn có quân khởi nghĩa và nghĩa quân khổng lồ ở trong đó. Làm được chuyện này, thực sự cực kỳ khó.

Một đội quân Vương giả tinh nhuệ nên làm được như vậy. Cương nhu cùng kết hợp, kỷ luật nghiêm minh, về sau khi tác chiến sẽ bớt rất nhiều lực cản.

Mà vị trí địa lý và chiến lược của của Trịnh thành rất đặc biệt. Quy mô và độ phồn hoa của nó gấp mấy lần Thương thành, cũng là một trạm quan trọng cho Thương quốc giao lưu với bên ngoài. Một khi bị phá hư, ít nhất cũng phải mất mấy năm mới khôi phục được, khó mà đánh giá chính xác được tổn thất hữu hình và vô hình.

Như thế có nghĩa là, quân Thương nghiêm cẩn kỷ luật vô tình đã đem đến một giá trị vô cùng to lớn cho Thương Quốc.

Ước chừng gần nửa canh giờ sau, cuối cùng long liễn đã tới đích: Hoàng cung Trịnh Quốc.

Không sai, chính là hoàng cung Trịnh Quốc.

Hiện giờ, tuy về danh nghĩa tòa hoàng cung này vẫn là của Trịnh Quốc, Trịnh Khang cũng ở đây, nhưng lực lượng đóng giữ bên trong đã đổi hết thành quân đội Thương Quốc, ngay cả cung nữ thái giám phục vụ Trịnh Khang cũng chỉ có mười người, người nhà của họ đều nằm trong tay quân Thương. Nói là phục vụ, thực ra là giám thị.

Đương nhiên, Trịnh Khang làm Hoàng Đế nên vẫn được ở trong hoàng cung, nhưng không có tư cách ở trong tẩm cung của Hoàng Đế.

Nguyên nhân rất đơn giản, các đời Hoàng Đế đều ở Chính Dương Cung, cách triều điện không xa, mà vì sức khỏe yếu nhiều bệnh nên nhiều năm qua Trịnh Dư Phạm không vào triều. Vì thế để tiện dưỡng bệnh và trị liệu, hắn vẫn ở trong một tòa tẩm cung gần ngự hoa viên, Chính Dương cung cũng bỏ trống mấy chục năm.

Sau khi Trịnh Khang kế vị, đám người Vệ Trung Toàn đoán trước thế nào Dương Mộc cũng sẽ ngự giá tới. Cho nên thân là một Hoàng Đế bù nhìn, đương nhiên Trịnh Khang không thể lựa chọn mình sẽ ở cung điện nào, đành được an bài ở lại tòa cung điện cha hắn đã từng dưỡng bệnh.

Long liễn chậm rãi tiến vào trong hoàng cung. Dương Mộc liếc nhìn qua, ấn tượng đầu tiên là nơi này hùng vĩ hơn hoàng cung Thương Quốc rất nhiều, đình đài lầu các, lâu vũ cung điện, vô cùng xa hoa.

Không hổ là một quốc gia trăm năm, hoàng cung Thương Quốc mấy chục năm trước mới lần lượt được xây nên không thể sánh cùng.

- Sớm muộn gì cũng có một ngày trẫm hưởng thụ một chút, xây một tòa cung điện lớn và đẹp hơn cả nơi này!

Dương Mộc ngứa ngáy trong lòng, thầm hạ quyết tâm.

Dù muốn tiết kiệm, nhưng tốt xấu gì cũng là Hoàng Đế, chút hưởng thụ ấy vẫn phải có. Nói thế nào nhỉ, Thiên Tử lấy bốn biển là nhà, không tráng lệ không hiển được uy. Xây một tòa hoàng cung to lớn không chỉ để hưởng thụ cá nhân, mà là một chiêu phô bày trong chính trị, lợi nhiều hơn hại…

Dương Mộc đã tự tìm cho mình được một lý do quang minh chính đại.

Giữa trưa, Dương Mộc đặt chân vào Chính Dương cung. Trước khi hắn đến đã có người dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, không có gì khó chịu.

Ngoài Chu Hi suất lĩnh quân đoàn Huyền Vũ tới thành An La, các tướng lãnh cao cấp còn lại đều đi vào trong cung, tiến hành buổi họp đầu tiên sau khi bắc phạt, lắng nghe Thánh huấn.

Dương Mộc ngồi trên long ỷ, nhìn tấu chương của các tướng quân và danh sách chiến công, hài lòng khẽ gật đầu.

Sau đó, hắn nói với Vệ Trung Toàn:

- Lần này bắc phạt, ái khanh là công thần lớn nhất.

- Bệ Hạ đã mưu đồ phương pháp, lão thần chỉ làm hết chức trách, không dám nhận đại công.

Vệ Trung Toàn bái đáp.

Dương Mộc nhìn sang Hàn Đồng:

- Ái khanh suất quân bôn tập, cực khổ rồi.

- Tận trung vì Bệ Hạ, vì đại nghiệp Thương Quốc, vi thần muôn chết không từ!

Hàn Đồng bái đáp.

Dương Mộc gật gật đầu, nhìn sang ba vị thủ lĩnh nghĩa quân Cố Phong Nam, Cốc Ích và Dương Hồng.

Trong lần bắc phạt này ba người biểu hiện đâu ra đấy, hiển nhiên ưu tú hơn rất nhiều các vị tướng quân Trịnh Quốc lấy huyết mạch thân phận ra để kiếm chức vị. Mặc dù Cố Phong Nam và Dương Hồng đã bại bởi Đông đại doanh ở ngoài thành Tân An, nhưng bại bởi quân chính quy cũng là hợp tình hợp lý. Bọn họ có thể quản lý thích đáng nghĩa quân mới gia nhập đâu ra đấy, chỉ nhìn một điểm này thôi cũng có thể thấy được bọn họ là tướng tài hiếm có.

Khuyết điểm lớn nhất chính là ba người này đều vì lợi ích gia tộc mà quy thuận, sau này khi lĩnh quân mang binh sẽ khó tránh khỏi có chút bất công với người tộc mình. Mặc dù đây chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng cũng như cục xương nghẹn ở cổ, khiến người ta không thoải mái.

Cũng may điều này có thể khắc phục được. Dược Mộc tin tưởng, khi song song thi hành văn hóa và chính trị thì nhất định sẽ tạo ra một làn sóng mạnh mẽ cho Thương Quốc, thay đổi toàn bộ bầu không khí chính trị xã hội cả nước, làm cho tư tưởng của bọn họ tự chuyển biến.

Nghĩ tới đây, hắn vẫn quyết định nói vài lời động viên:

- Ba người các khanh rất không tệ, rất được lòng trẫm!

Ba người mừng rỡ, kích động không thôi.

Nên nhớ, bọn họ là tướng địch đầu hàng theo Thương Quốc, có thể đứng đây đã là được ban ân rồi, hiện giờ lại có được một câu khen thưởng của Dương Mộc, tương đương cho họ một thân phận đường đường chính chính. Sau này, trong quân đội Thương Quốc sẽ không có ai có thành kiến hoặc khiêu khích gì họ nữa.

Dù sao với bầu không khí hiện tại trong quân đội Thương Quốc, quân sĩ phổ thông cũng có địa vị, hơn nữa trong lòng lại mang theo một sự tự tin, khá kỳ thị với nghĩa quân đầu hàng mà đến, điều này sẽ có ảnh hưởng đến địa vị của bọn họ trong quân đội.

Một câu nói này của Hoàng Đế đã xóa hết thành kiến của các tướng sĩ, giúp cho bọn họ có thể được quân Thương thực sự tiếp nhận.

Ba người âm thầm cảm thấy mình may mắn. May mà mình một mực kiên định ủng hộ Thương Quốc, không thay đổi lập trường khi gia tộc cảnh báo, mỗi một lần mang binh tác chiến đều tận tâm tận lực, quả nhiên có được thu hoạch vượt xa dự kiến.

Dương Mộc rời mắt, nhìn sang Khổng Thượng Hiền.

Là văn thần duy nhất đứng ở đây, Khổng Thượng Hiền coi như một dị loại.

Nhưng không có bất kỳ tướng quân nào dám khinh thị người trung niên vẫn lặng lẽ đứng một bên này.

Xét về địa vị, Khổng Thượng Hiền là Thượng thư Bộ Giáo dục, xem như được xếp vào tầng lớp đứng đầu trong triều đình Thương Quốc, lại rất được Hoàng Đế Bệ Hạ tín nhiệm nể trọng.

Xét về công lao, công huân của Khổng Thượng Hiền còn lớn hơn cả Vệ Trung Toàn.

Dù sao, từ chế định chiến lược ban đầu cho đến áp dụng sau này, Khổng Thượng Hiền đều tham dự, đồng thời đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Có thể dẫn chứng ra rất nhiều. Ví dụ như những chuyện dính dáng đến Trịnh Khang, tuy không thể không công khai, nhưng chủ tướng các quân đoàn đều biết rất rõ.

Cho nên, ngay cả Khuất Dũng luôn thô lỗ cũng không còn vẻ khinh miệt trước kia với Khổng Thượng Hiền nữa, mà thành thật đứng sau lưng Vệ Trung Toàn, ánh mắt bình thản.

Trong sự chờ mong của mọi người không biết Hoàng Đế Bệ Hạ sẽ tán dương Khổng Thượng Hiền thế nào, thì Dương Mộc đóng tấu chương lại rồi nói:

- Chư vị tướng quân đã khổ cực mấy ngày rồi, hôm nay tạm thời quay về nghỉ ngơi đi. Trẫm sẽ cẩn thận phê duyệt tấu chương của các khanh, sẽ có người trả lại. Đúng rồi, Khổng Thượng Hiền, khanh ở lại.

Khổng Thượng Hiền ở lại?

Lập tức chư vị tướng quân đều hiểu, chắc hẳn là Hoàng Đế Bệ Hạ có chuyện muốn bàn luận riêng với Khổng Thượng Hiền. Đề tài tiếp theo không liên quan gì đến bọn họ.

Quả nhiên người này rất được Thánh quyến…

Chúng tướng chỉ thầm cảm thán, vội ôm quyền thưa:

- Vâng, chúng thần xin cáo lui…


Bạn cần đăng nhập để bình luận