Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 146: Xử Lý Hoàng Tộc

Chương 146: Xử Lý Hoàng Tộc

=== oOo ===


Các tướng lĩnh cáo lui, chỉ còn lại Khổng Thượng Hiền móc ra một phần văn thư từ trong tay áo đưa cho Dương Mộc.

Xem lướt qua nội dung bên trên, Dương Mộc hỏi:

- Làm xong cả rồi chứ?

- Tính toán không chỗ hở, ngoại trừ Nhị Hoàng tử Trịnh Hàn không phối hợp lắm, thì những người còn lại trong hoàng tộc đều nhận rõ tình thế, chỉ cầu Bệ Hạ có thể ban ân điển miễn tội chết.

- Trịnh Dư Phạm thì sao?

Dương Mộc nhàn nhạt nhìn hắn rồi hỏi.

Khóe mắt Khổng Thượng Hiền lóe lên hơi phức tạp, đột nhiên quỳ sụp xuống nói:

- Bệ Hạ thứ tội, vi thần còn chưa độc chết Trịnh Hoàng, hiện giờ ông ta vẫn còn lại một hơi.

Dương Mộc nghe vậy cũng hiểu đầu đuôi. Trịnh Hoàng Trịnh Dư Phạm có ân tình với Khổng Thượng Hiền, ban đầu khi Khổng Thượng Hiền còn nghèo túng đã ban cho một bát cơm ăn. Mặc dù Trịnh Dư Phạm không coi việc này đáng là gì, nhưng với Khổng Thượng Hiền thì không khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cũng kết thành một phần thiện duyên.

Nếu thực sự yêu cầu Khổng Thượng Hiền ra tay độc chết Trịnh Dư Phạm sẽ khó tránh khỏi có hơi bất cận nhân tình.

Vậy nên Dương Mộc nghĩ tới một biện pháp điều hòa, hỏi:

- Với bệnh tật nửa sống nửa chết của Trịnh Dư Phạm, nếu không cho uống thuốc xem bệnh, ông ta có thể sống được bao lâu?

- Cái này… Theo vi thần, tối đa cũng chỉ được ba năm ngày.

- Ồ, ba năm ngày sao? Đủ rồi! Vậy trẫm sẽ cho ông ta chết vẫn giữ được thể diện. Bóc lột dân chúng hưởng thụ nhiều năm như vậy, cũng không oan uổng.

- Vi thần có một yêu cầu quá đáng.

Khổng Thượng Hiền bái.

- Trẫm đã mở một mặt lưới, khanh còn muốn cầu tình cho ai nữa? Nếu vậy thì hơi quá đáng rồi đấy.

Dương Mộc nhíu mày.

- Vi thần không dám! Chỉ khẩn cầu Bệ Hạ, sau khi Trịnh Dư Phạm chết đi, có thể ân chuẩn cho vi thần đi nhặt xác nhập liệm. Còn những người khác, hôm qua vi thần đã gặp mặt gia chủ các đại thế gia, đều đã thương lượng xong.

- Ồ?

Dương Mộc hơi kinh ngạc hỏi:

- Trẫm muốn nghe thử xem rốt cuộc các ngươi đã thương lượng được cái gì?

- Theo vi thần thấy, đại vị của Trịnh Quốc để lại lâu ngày tất sinh biến, để ngắn ngày thì không đủ để trấn an nhân tâm. Cho nên tộc trở thành quvi thần đã nghĩ ra một biện pháp điều hòa, để cho các đại gia ý tộc Thương Quốc chúng ta, phổ biến phương pháp Bộ Giáo dục, tiến hành suy yếu và đồng hóa. Chờ khi các chính lệnh đều được phổ biến xong xuôi, trên dưới Trịnh Quốc đã không khác gì Thương Quốc nữa, mọi người đều tự xưng là thần dân Thương Quốc, lúc đó sẽ để cho Trịnh Khang nhường ngôi, giảm rung chuyển triều chính đến mức tối đa,

- Vậy chức quan thì sao?

- Làm suy yếu năm đại gia tộc, nâng đỡ các tiểu gia tộc, khiến cho ba mươi mấy gia tộc Trịnh Quốc duy trì được thế cục tương đương nhau. Chờ khi Bộ Giáo dục có được chút thành quả ban đầu, đệ tử hàn môn bước vào được chính đàn, sẽ dần dần tước đi thế lực của các đại gia tộc trong quan trường.

Dương Mộc gật đầu. Quá trình này chắc phải mất mấy tháng, nhưng lại có thể phòng ngừa các hao tổn phát sinh.

Dù sao toàn bộ thổ địa Trịnh Quốc sau này sẽ đều quy về Thương Quốc hết, dù là bách tính bình dân hay quý tộc cũng sẽ đều là con dân Thương Quốc.

- Thế còn hoàng tộc thì xử lý thế nào? Ái khanh có kiến nghị gì không?

- Chuyện này… Liên quan trọng đại, xin Bệ Hạ phán quyết. Vi thần không dám vọng nghị.

Khổng Thượng Hiền vội vàng bái chối. Làm một thần tử, hắn biết chuyện gì có thể nói, cái gì không thể nói. Xử lý quý tộc thế nào là quốc sự, xử lý tốt thì là phân ưu cho vua, làm không tốt thì…

Hoàng tộc Trịnh Quốc liên quan đến vấn đề quốc gia và chính thống, trước khi Dương Mộc tỏ rõ thái độ thì không ai dám nhắc đến nửa chữ.

- Khanh đó! Đúng là lão hồ ly mà!

Dương Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, phất phất tay nói:

- Nếu là nhường ngôi, chỉ cần bọn họ trung thực phối hợp thì giữ cho họ chút mặt mũi, ít nhiều sẽ phong cho vài cái tước vị, ban cho chút ruộng đồng. Nhưng mà… nên phong tước vị thế nào đây?

Thấy Bệ Hạ lại đá quả bóng cho mình, Khổng Thượng Hiền cười khổ đáp:

- Vi thần thấy tước vị Bá tước rất thích hợp. Nếu Trịnh Khang kia có được tước vị này chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, khấu tạ Thiên ân!

- Bá tước… Không, quá nhỏ. Từ khi Thương Quốc ta ban bố chế độ Công huân tước, tước vị Bá Tước này càng ngày càng không đáng tiền. Hoặc là không phong, hoặc là đã phong thì phong lớn một chút, kẻo trẫm lại thành quá keo kiệt.

- Vậy Bệ Hạ thấy sao?

Dương Mộc nghĩ một lát, nói:

- Phong cho làm Hầu Tước đi, ban thêm một phong hào.

Hầu tước, phong hào…

Dương Mộc vừa nói, Khổng Thượng Hiền lập tức hiểu ý.

Từ khi đưa ra chế độ Công huân tước, ở Thương Quốc chỉ có tích lũy chiến công phong tước, chưa từng có tước vị do Hoàng Đế ban cho. Cho nên, nếu Trịnh Khang được ban một Hầu vị cũng có vẻ rất long trọng, đủ để hắn mang ơn.

Càng quan trọng hơn là, giống như ưu đãi tù binh và tử tế với bách tính, đây là một chuyện ngàn vàng mua xương ngựa. Việc này khiến cho các quý tộc cũ của Trịnh Quốc yên tâm, cũng là chuẩn bị cho sau này.

Dù sao Bệ Hạ còn trẻ, mới hai mươi tuổi đã có thành tựu lớn như thế, dưới trướng còn có một đám tướng sĩ trung thành tuyệt đối lúc nào cũng kêu gào đòi xông lên, không tin cả đời này hắn sẽ thỏa mãn với hai quốc gia nhỏ thế này. Thịnh Quốc ở phía bắc không nói đến, ngay như Thân Quốc hàng xóm, khẳng định sẽ giải quyết.

- Thần thấy dù có được phong tước vị nhưng Trịnh Khang khác với các đệ tử hoàng tộc khác, cũng nên ước thúc một chút.

Hiểu được thái độ cơ bản của Hoàng Đế, Khổng Thượng Hiền bắt đầu bổ sung.

- Ước thúc thế nào?

- Hiện giờ Trịnh Quốc có tám dòng họ Vương gia tông tộc, đều có tước vị, nhưng không có đất phong và thực quyền. Có thể ưu đãi những người này, phong cho chút tước vị nhỏ, nhưng hạn chế sinh đẻ, không để cho hậu bối lớn mạnh được.

- Khanh nói là cung hình bọn họ sao? Cái này…. Không quá tàn nhẫn chứ?

Dương Mộc lập tức hiểu ý hắn.

- Huyết thống có thân có sơ, chỉ cần Trịnh Khang và mấy vị Vương gia trẻ tuổi thực hiện là được. Việc này phải giữ bí mật, không thể để lộ cho người khác biết. Thần nghe nói dưới hạ du sông Thương có một cửa sông, ngoài biển có một hòn đảo lớn, đất bằng một nửa Khang thành, đi thuyền chỉ mất thời gian khoảng một nén hương, Bệ Hạ có thể phái bách tính thích hợp tới cư ngụ xây thành trì, ban cho Hoàng tộc Trịnh thị tới ở lại, vĩnh hưởng thái bình.

Lưu vong?

Dương Mộc nghe mà trợn mắt há mồm.

Đúng là ở phía tây Trịnh Quốc có một cửa sông, hình như là Sơn Đông và Bột Hải, bên ngoài có một hòn đảo vô danh, đất đai rộng rãi, tương đương với một nửa diện tích một huyện.

Chỉ có điều kỹ thuật hàng hải ở thời này vô cùng lạc hậu, ở trên đảo cũng không thích hợp trồng trọt, cho nên không chú ý khai thác, cũng không có bách tính nào muốn tới cư ngụ, chỉ có một ít ngư dân và lưu dân xây nhà ở đó, thường xuyên có bọn buôn người tới bắt. Đây xem như một vùng đất nằm ngoài vòng pháp luật.

Mà về việc xử lý di tộc tiền triều, giới hạn tư tưởng của Dương Mộc mới dừng lại ở các phương thức của Trung Hoa cổ đại, căn bản không nghĩ tới lưu vong.

Trong lịch sử các quốc gia phương tây cổ đại, đây chính là phương thức thường dùng!

Bởi vì đất đai của các quốc gia kia đều nhỏ, động một cái là ba mặt giáp biển, đảo xung quanh lại rất nhiều, lưu vong là một phương thức đặc biệt an toàn mà lại ôn hòa.

Nếu theo như đề nghị của Khổng Thượng Hiền, khai phát hòn đảo vô danh ở hải ngoại kia, rồi thu xếp hoàng tộc Trịnh thị ở đó. Chuyện này không những không có sơ hở nào, mà cũng coi như một loại ban ân với hoàng tộc Trịnh thị.

Dù sao thì nơi đó có hơi nhỏ nhưng lại có thể tùy ý vui chơi, không cần lo lắng nhãn tuyến khắp nơi, cũng không cần lo một ngày nào đó sẽ mất đầu.

- Ngươi đi trước nói một tiếng với hoàng tộc Trịnh Quốc trong đại lao đi, nhưng đừng ồn ào ầm ỹ, phải để ý từng người một. Đối với những nhân tố không ổn định, trẫm sẽ phái người diệt trừ.

Dương Mộc dặn dò.


Bạn cần đăng nhập để bình luận