Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 148: Cưỡi Ngựa Đi Tuần

Chương 148: Cưỡi Ngựa Đi Tuần

=== oOo ===


- Bệ Hạ, phải chăng người muốn tìm đọc một chút thư tịch loại này?

Thẩm An hầu hạ bên cạnh, nghe hắn lẩm bẩm thì lập tức hiểu Hoàng Đế Bệ Hạ của mình có hứng thú với sách sử.

- Cũng được, ngươi cho hạ nhân tìm một chút đi, tối về trẫm xem. Đi xe một ngày mệt mỏi, trẫm muốn ra ngoài xem một chút Trịnh thành này có gì khác với Thương thành chúng ta.

- Bệ Hạ lại muốn cải trang vi hành sao?

Cơ Linh Nhi ở bên cạnh hết hồn, nàng vẫn còn sợ lần cải trang vi hành trước đó. Khi nghe Hoàng Đế nói lại muốn xuất cung du ngoạn, trái tim đã nhảy lên tận cổ họng rồi.

Thẩm An cũng ở bên cạnh nói vào:

- Thứ cho nô tài nói thẳng, lúc này Bệ Hạ không nên xuất cung.

- Xem các ngươi hoảng hốt này! Ha ha…

Dương Mộc khoát tay áo:

- Các ngươi phục thị trẫm không phải chỉ mới một hai ngày, còn không hiểu rõ tính trẫm sao? Yên tâm, trẫm sẽ không làm bậy, lần này sẽ nghênh ngang ra ngoài xem. Phải gọi là đi tuần…

Đi tuần…

Thẩm An và Cơ Linh Nhi thở dài một hơi. Dù được Hoàng Hậu huấn luyện, thực lực của hai người cũng đã hơn xưa nhiều. Nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, võ công có cao hơn nữa cũng không dám coi an toàn của Hoàng Đế là trò đùa, dù chỉ có một phần vạn cơ hội phát sinh nguy hiểm bọn họ cũng không dám thử.

Nếu như là đi tuần thì sẽ an toàn hơn nhiều, mà dù có nguy hiểm bọn họ cũng không có lý do gì khuyên can.

Một lúc sau, các thân vệ đã chuẩn bị sẵn sàng. Để an toàn nên đã đặc biệt điều động hai ngàn sĩ tốt quân đoàn Chu Tước bảo hộ, do Đại tướng quân Hàn Đồng tự mình chỉ huy, đồng thời còn gọi Khổng Thượng Hiền đi theo bên cạnh.

- Bệ Hạ, mời lên long liễn.

Thẩm An khom người nói.

- Ồ... lại là long liễn…

Dương Mộc nhíu mày nhếch miệng. Hắn rất ghét long liễn, loại xe ngựa này giống như xe ngắm cảnh trong khu du lịch, ngồi rất khó chịu, trưa nay hắn đã ngồi chán rồi.

Nghe Dương Mộc phàn nàn, Hàn Đồng và Khổng Thượng Hiền nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải.

Dù sao Bệ Hạ cũng đã nói, mục đích đi tuần lần này chủ yếu là để du ngoạn, đồng thời thể nghiệm và quan sát dân tình một chút.

Nhưng không ngồi long liễn thì đi tuần thế nào đây?

Không thể đi bộ chứ!

Khi mọi người đều đang khó xử, Dương Mộc nhìn quanh bốn phía rồi dừng lại ở con ngựa mà Hàn Đồng đang cưỡi.

A… hồi bé hắn có từng cưỡi trâu nước, không biết cưỡi ngựa sẽ thế nào.

Dương Mộc chỉ con ngựa, nói:

- Dắt nó qua đây cho trẫm.

- Cái này…

Hàn Đồng kinh ngạc, lập tức đoán được ý của Dương Mộc, có chút thấp thỏm không yên:

- Vi thần cả gan, xin hỏi có phải Bệ Hạ muốn cưỡi ngựa?

- Đúng thế! Đưa ngựa của khanh đến cho trẫm cưỡi tản bộ vài vòng, không có vấn đề gì chứ?

Hàn Đồng quỳ một gối xuống:

- Đừng nói là một con ngựa, dù là cái mạng này, Bệ Hạ chỉ cần nói một câu thì vi thần tuyệt không nhíu mày. Nhưng nếu Bệ Hạ muốn đích thân cưỡi, vi thần cả gan khuyên can tuyệt đối không thể!

- Ồ? Có gì không thể?

Hàn Đồng nghiêm túc đáp:

- Con ngựa này là chiến mã nên rất kiệt ngạo khó thuần, dù cho thần đã luyện tập thuật cưỡi ngựa quanh năm cũng chỉ dùng thay đi bộ, tuyệt đối không dám mang lên chiến trường trùng sát. Thân thể Bệ Hạ ngàn vàng, không thể mạo hiểm.

- Có gì mà không thể? Trẫm không yếu đuối như khanh nghĩ đâu, chỉ ngồi lên chậm rãi tản bộ một vòng mà thôi. Có khanh là chủ nhân ở bên cạnh, nó còn có thể làm được gì? Huống hồ trẫm đã từng nghe nói lá gan của ngựa rất nhỏ, nếu bị chấn kinh thì cho dù khanh có ngã xuống nó cũng sẽ cố gắng tránh đi.

- Chuyện này… Vi thần không dám để cho Bệ Hạ mạo hiểm.

Hàn Đồng cắn răng kiên trì quan điểm của mình. Dù Dương Mộc nói không sai, ngựa không dám dẫm người, nhưng vạn nhất ngã xuống ngựa, rơi xuống từ chỗ cao như thế đập phải đâu thì phải làm sao?

- Được rồi, được rồi! Đừng có mở miệng một cái là mạo hiểm nữa. Khi trẫm muốn ngự giá thân chinh, Thái Hậu cũng khuyên can như thế, không phải bây giờ vẫn rất khỏe mạnh hay sao? Nếu khanh còn nói nữa thì trẫm sẽ ghi vào trong lòng, trị khanh tội kháng chỉ.

- Thần… tuân chỉ!

Hàn Đồng chẳng biết làm sao, cũng không dám ngỗ nghịch, chỉ đành khẽ gật đầu.

Sau đó, hắn dắt chiến mã tới.

Một tiểu thái giám khom lưng để cho Dương Mộc dẫm lên, cưỡi lên chiến mã.

Xét về cảm giác thì cưỡi ngựa cũng không khác gì cưỡi trâu hồi bé, chỉ là trên lưng ngựa có thêm một cái đệm, ngồi xuống dễ chịu hơn rất nhiều.

Có điều so với trâu nước, trang bị trên người con chiến mã này phức tạp hơn nhiều.

Dương Mộc vẫn còn nhớ kỹ, trong “Hoa Mộc Lan” có một câu thế này: Chợ đông mua tuấn mã, chợ tây mua một bộ yên ngựa, chợ nam mua dây cương, chợ bắc mua roi dài.

Có thể thấy được, để trang bị cho một con ngựa thời cổ đại cần đến bao nhiêu tâm tư. Mà đó mới chỉ liệt kê một số nhỏ, ví dụ như bàn đạp, móng sắt, chi phí thuần hóa,... Đó đều là một món tiền lớn.

Thấy Dương Mộc cưỡi lên ngựa, Khổng Thượng Hiền vội nháy mắt với Hàn Đồng, nhắc nhở hắn tiến lên dắt ngựa cho Hoàng Đế.

Đừng nghĩ thân là một tướng quân mà phải đi dắt ngựa là một việc rất mất mặt, cần phải để ý xem người ngồi trên lưng ngựa là ai.

Nhưng làm Khổng Thượng Hiền và Hàn Đồng thất kinh chính là, khi Dương Mộc thấy Hàn Đồng tiến lại bèn vung tay áo, chỉ sang một con ngựa bên cạnh, muốn Hàn Đồng cưỡi ngựa đi cùng.

Đây là quy cách lễ ngộ cao hơn. Nhìn khắp mấy vạn quân Thương, ngoại trừ Vệ Trung Toàn thì còn ai có được thánh quyến như thế!

Không có ai hết!

- Bệ Hạ, vi thần…

- Làm sao thế? Ngươi là đại công thần trong lần bắc phạt này, còn sợ người ta nói ra nói vào à?

Thấy Hàn Đồng khúm núm, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng, Dương Mộc ra hiệu cho một tên thái giám dắt ngựa tới trước mặt hắn. Hàn Đồng lên ngựa, đi ngang hàng.

Hậu phương, tất cả tướng sĩ đều nhìn thấy cảnh này, ánh mắt ai nấy đều nóng bỏng tràn đầy hâm mộ. Có thể cùng Hoàng Đế cưỡi ngựa song hành, phần vinh hạnh đặc biệt này đủ để khoác lác cả đời rồi!

Mà các binh sĩ cũng đều vui mừng nhìn tướng quân của mình nhận được lễ ngộ như thế. Trên thực tế, trong toàn bộ chiến tranh bắc phạt này, ngay từ đầu quân đoàn Chu Tước không hợp binh, sau đó cũng không đơn độc đánh chiếm tòa thành trì nào, dù công huân trác tuyệt nhưng nghe ra có vẻ không có cống hiến gì, giống như quân đoàn phụ trợ thôi.

Hành động này của Dương Mộc tương đương với một loại khẳng định cho bọn họ được nở mày nở mặt. Mặc dù vinh hạnh đặc biệt này chỉ dành cho một mình Đại Tướng quân, nhưng cũng là vinh dự lớn nhất của cả quân đoàn Chu Tước. Điều đó cũng có ý nghĩa rằng, Hoàng Đế Bệ Hạ là một người có công tất thưởng, nhìn rõ mọi việc, chỉ cần lập được công huân thì tuyệt đối sẽ không bị xem nhẹ.

Mà Hàn Đồng thân là người trong cuộc, lại càng thêm hưởng thụ. Không biết tại sao nhưng hắn cảm thấy Hoàng Đế Bệ Hạ bên cạnh còn đáng để trung thành hơn là Tiên Đế.

Điều này khiến hắn nhớ lại lúc trước khi Trịnh Khang xâm nhập phía nam. Hắn đã không chút do dự xuất quân bắc thượng, đó là hành động chính xác tuyệt đối!

Nhưng vui thì vui, lý trí cũng sẽ không cho phép hắn dương dương tự đắc. Mà ngược lại, cảm nhận được ánh mắt của vạn chúng xung quanh đều dồn vào mình, hắn lại hơi chột dạ:

- Bệ Hạ tha cho vi thần đi. Sắp xuất cung rồi, nhiều người đỏ mắt nhìn chằm chằm như vậy thật là…

- Đây không giống lời nói của Đại tướng quân của trẫm nhỉ.

Dương Mộc trêu ghẹo, thấy Hàn Đồng thất kinh thì quay đầu.

Thấy vậy, Hàn Đồng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ghì ngựa lùi lại nửa bước, đi theo phía sau Dương Mộc.

Từ cửa cung ra ngoài, ba vòng trong ba vòng ngoài đều có người dọn lối. Mấy trăm người trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài đường lớn lập tức khiến dân tình bạo động, lão bách tính nhao nhao chạy ra quan sát, ầm ỹ suy đoán Hoàng Đế Thương Quốc vừa mới vào cung từ giữa trưa sao đã lại xuất cung.

- Ồ? Hình như không giống?

Có một người tinh mắt lập tức phát hiện ra có gì không bình thường.


Bạn cần đăng nhập để bình luận