Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 150: Hiến Mỹ Nhân

Chương 150: Hiến Mỹ Nhân

=== oOo ===


Dư luận của dân gian luôn luôn là hướng theo chiều hướng của triều đình, cũng là nhân tố chủ yếu khiến xã hội không yên ổn.

Từ lúc xuyên qua cho tới nay, Dương Mộc cũng đã từng đụng qua mấy lời đồn.

Nguyên nhân chủ yếu là dân chúng thu được thông tin không chính xác, phương thức triều đình bác bỏ tin đồn lại lạc hậu, mà năng lực ở phương diện này cũng không đủ.

Thời kỳ hòa bình có một ít lời đồn tất nhiên là không có vấn đề gì.

Nhưng nếu như bị một số người âm mưu lợi dụng thì sao?

Lần trước, lời đồn về Hoàng thành Thương Quốc và thảm kịch cung biến chính là một ví dụ tốt nhất.

Rất nhiều lúc không phải là do có người ở sau lưng cố ý thúc đẩy lời đồn, mà là tự dân chúng muốn nghe được tin tức có lợi đối với mình.

- Nên ra công báo.

Trong lòng Dương Mộc âm thầm nói.

Công báo xuất hiện sớm nhất trong lịch sử là ở triều Hán, bắt đầu thịnh hành ở triều Đường, là một phương thức mà triều đình phân phát văn kiện cho các địa phương. Sau đó dần biến thành một loại cách thức tuyên truyền của quan phủ, hướng về dân gian truyền đạt chuyện quốc gia đại sự.

Nếu như phổ biến công báo ở Thương Quốc, không chỉ có thể đăng một ít tin tức chính trị, còn có thể đăng một số kiến thức về công thương nghiệp và nông nghiệp, thậm chí là kiến thức chữa bệnh. Khi tỉ lệ biết chữ của người dân tăng cao, chẳng những có thể trở thành một công cụ tẩy não, còn có thể tăng lên tố chất quốc dân của một quốc gia.

Đương nhiên, nếu như muốn phát hành loại công báo này với quy mô lớn, đầu tiên liền cần phát triển kỹ thuật in ấn. Việc này đối với Thương Quốc bây giờ thì khá dễ dàng, chỉ cần đem tài liệu giao cho Bộ khoa học kỹ thuật, thời gian để nghiên cứu phát minh ra cũng không lớn.

Nghĩ tới đây, Dương Mộc liền nói với Khổng Thượng Hiền ý nghĩ này của mình, hắn cũng rất đồng ý.

- Chuyện này trước hết giao cho Bộ giáo dục và Lễ bộ, nghĩ ra một chương trình, sau khi thắng trận quay về thì lập tức thi hành.

Dương Mộc phân phó.

- Vâng!

Sau đó Dương Mộc lại thăm viếng gia đình bình dân một chút. Không ngoại lệ, tất cả đều nghèo rớt mồng tơi, gia đình có thể đảm bảo ấm no đã ít lại càng ít.

Ước chừng nửa canh giờ, Dương Mộc đi ra từ chỗ ở của bình dân để trở lại hoàng cung.

Cũng không để ý tới việc bên ngoài đã ồn ào huyên náo đến mức nào, Dương Mộc ăn một ít đồ, thư thái ngủ một giấc.

Ước chừng đến hoàng hôn thì dưới sự nhắc nhở của Cơ Linh Nhi, hắn mới chậm rãi đứng dậy, thân phó tiệc tối trong cung đình.

Tiến vào bên trong cung điện, rất nhiều quý tộc và đại thần cũng đã đến. Khi nghe thấy thái giám thông báo, liền vội vàng đứng lên cúi chào.

Sau một phen lễ nghi, Dương Mộc ngồi vào long ỷ, nhìn quét qua một chút toàn bộ đại điện.

Nói một cách công bằng, đại điện của Trịnh Quốc đúng là rất lớn, quy mô của đại điện này lớn hơn so với Hướng điện của Thương Quốc, hàng trăm tấm án trác đặt cùng một chỗ, lại không một chút nào chật chội. Trang sức và trang trí xung quanh cũng đều vô cùng đẹp đẽ quý giá, giống như tẩm cung của Dương Mộc ở Thương Quốc vậy.

Ở hai bên còn có hai hàng hộ vệ uy mãnh, mặt của từng người đều không hề có cảm xúc, đao kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lóe, lạnh đến mức khiến người ta phải kinh hoảng.

Tự nhiên khiến cho quý tộc bên trong điện như ngồi trên đống lửa, chỉ lo trong này có tính toán gì đó.

Bầu không khí của tiệc rượu rất nghiêm túc, hơi chút ngột ngạt.

Đặc biệt là Trịnh Khang lấy thân phận là Hoàng Đế của Trịnh Quốc ngồi ở ghế phía bên trái, đối diện với Vệ Trung Toàn, khiến cho rất nhiều người chú ý.

Dựa theo quy củ, tất cả số ghế đều chiếu theo thân phận mà sắp xếp, đem chỗ ngồi của Hoàng Đế của một quốc gia xếp song song với một tướng quân, thực sự có chút quái dị.

Một lúc sau, Trịnh Khang dẫn các vị đại thần hướng về Dương Mộc chúc rượu, biểu đạt hoan nghênh và lòng cảm kích.

Sau đó, Công Tôn gia chủ bước ra khỏi hàng:

- Khởi bẩm bệ hạ, lần này vương sư đường xa mà đến, không hề xâm phạm đến trăm họ Trịnh Quốc. Thần nguyện ý hiến tặng hai mươi vạn lượng bạc sung làm quân phí, để bày tỏ tâm ý.

- Khởi bẩm bệ hạ, Lương gia thần cũng nguyện ý hiến hai mươi vạn lượng bạc, kính hiến vương sư.

- Thần tán thành, Tạ gia thần cũng đồng ý kính hiến hai mươi vạn lượng.

- Quách gia thần cũng đồng ý kính hiến hai mươi vạn lượng bạc.

- Tống gia thần cũng đồng ý kính hiến hai mươi vạn lượng bạc.

- Cố gia thần hiến mười vạn lượng, ba vạn thạch lương thực.

- Lưu gia thần hiến mười lăm vạn lượng.

Mỗi gia chủ đều lần lượt mở miệng, nói ra số tiền mà nhà mình muốn hiến tặng.

Dương Mộc có chút kinh ngạc. Tuy rằng đã sớm biết mấy gia chủ này sớm muộn gì cũng sẽ bày tỏ, thế nhưng không nghĩ tới sẽ tập thể nói ra ở tiệc tối.

Năm gia tộc lớn, mỗi một nhà đều là hai mươi vạn lượng bạc, những gia tộc còn lại đều là từ tám vạn đến mười lăm vạn lượng cộng thêm một ít lương thực, tính sơ qua đã sắp tới bốn triệu lượng.

Số bạc này tương đương với thuế trong hai ba năm của Trịnh Quốc, tương đương với thuế mười năm của Thương Quốc.

Vốn hắn còn căn dặn Khổng Thượng Hiền ghi chép lại lễ vật của những gia tộc này, sau đó lấy mấy cái ra để khai đao. Bây giờ nhìn lại, lễ vật của mỗi một gia tộc đều rất nặng, muốn thực hiện cũng khó.

- Các vị gia chủ thâm minh đại nghĩa, lòng trẫm rất được an ủi. Người đâu, ban ngự tửu, trẫm muốn uống cùng các vị.

Dương Mộc cười to không ngớt, để thái giám cung nữ lấy ra hũ rượu được phong bằng giấy đỏ.

Tuy rằng lần bắc phạt này hắn không mang theo mấy thứ đồ linh tinh, những ngự tửu này đều là cướp được từ hoàng cung Trịnh Quốc, thế nhưng điều đó cũng không trở ngại hắn biểu lộ ra ân đức. Thứ những quý tộc kia muốn cũng không phải là rượu ngon, mà là thái độ của Hoàng Đế.

Dương Mộc nhận lấy số bạc này, long nhan vui vẻ, nhất thời khiến cho nỗi lo của bọn họ trút bỏ xuống được rồi.

Cuối cùng cũng coi như không cần lo lắng việc khám nhà diệt tộc, sau đó chỉ cần khiêm tốn một chút thì sẽ chẳng liên quan gì đến họ cả.

Sau dạ tiệc, Dương Mộc trở lại tẩm cung.

Mới vừa bước vào cửa cung liền thấy một đám nữ tử đang đứng thẳng không nhúc nhích ở cửa, giống như đã được sắp xếp từ trước.

Dương Mộc hơi nhướng mày, những cô gái này tuyệt đối không phải cung nữ. Bởi vì sau khi quân Thương chiếm lĩnh hoàng cung, vì suy nghĩ đến an toàn nên toàn bộ cung nữ bên trong đã bị bắt giữ. Hiện tại hầu hạ bên người hắn đều là cung nữ mang theo từ Thương Quốc, số lượng không nhiều, hơn nữa tất cả đều có trang phục thống nhất.

Những cô gái này lại khác, màu sắc quần áo chênh lệch không đồng đều, xa hoa quý khí, tuyệt đối không phải là cách ăn mặc của cung nữ.

Dường như Dương Mộc hồi cung mang đến động tĩnh quá lớn, những cô gái kia tựa hồ chịu đến kinh hãi. Tất cả đều cúi đầu, vội vã quỳ xuống.

- Đây là?

Dương Mộc chỉ chỉ các nàng, trên mặt mang theo nghi hoặc.

Nghe vậy, một tiểu thái giám chạy đến, vội vàng nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, những cô gái này là quý nữ được tuyển chọn kỹ càng của ba mươi tám gia tộc, đưa vào trong cung để hầu hạ bệ hạ.

Nữ tử do các đại gia tộc chọn lựa ra?

Hầu hạ ta?

Dương Mộc nhất thời cảm thấy vô cùng thú vị, chỉ vào một nữ tử trong đó:

- Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn.

Cô gái kia xấu hổ xen lẫn sợ hãi, không dám cãi lời liền vội vã ngẩng đầu lên.

Đôi môi quyến rũ, da dẻ mềm mại, thân thể yểu điệu, lông mi rủ xuống, trên khuôn mặt tươi cười còn mang theo một tia thấp thỏm lo âu, bên trong khí chất ung dung còn có thêm mấy phần cảm giác rung động khó có thể miêu tả.

Dung mạo này có thể không phân cao thấp với Cơ Linh Nhi, nhưng lại khác nhau ở khí chất.

Dương Mộc gật đầu, sau đó nói:

- Các ngươi đều ngẩng đầu lên.

Nhất thời, toàn bộ nữ tử đều nghe theo.

Hô...

Ngoại trừ cung nữ, Dương Mộc chưa từng lần nào nhìn trực diện nhiều nữ tử như vậy. Xét về chất lượng, so với những cung nữ trong hoàng cung kia thì cao hơn không chỉ một bậc.

Không có một người nào dáng dấp bình thường, cả bề ngoài lẫn khí chất đều là mỗi người mỗi vẻ.

Một tư một dung, tận thái cực nghiên!


Bạn cần đăng nhập để bình luận