Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 156: Lão Ma Ma

Chương 156: Lão Ma Ma

=== oOo ===


Dương Mộc khẽ thở dài. Hoàng Hậu cô độc quá lâu, có lẽ đã bắt đầu mê luyến sự quan tâm của Thái Hậu, hưởng thụ tình thân. Chỉ có điều đột nhiên không còn nữa, nên rất mê man.

Thế là hắn sờ sờ đầu nàng, nhẹ nhàng an ủi:

- Có lẽ là quá muốn ôm tôn tử, nhưng lại phát hiện mình bị lừa nên không chịu được.

Dường như Hoàng Hậu rất lạnh, núp vào trong lòng Dương Mộc, ôm chặt lấy hắn.:

- Nặc Phi có hài tử.

Dương Mộc lười biếng nói:

- Lát nữa trẫm sẽ sang thăm một chút.

- Vậy tối nay ngài còn tới nữa không?

Đột nhiên Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, tràn đầy ước ao hỏi:

- Lâu lắm rồi không được nghe ngài kể chuyện.

Trong chớp mắt, trái tim Dương Mộc dường như tan chảy.

Hắn có thể cảm nhận được Hoàng Hậu đã hoàn toàn ỷ lại vào mình, có thể thấy trong ánh mắt cô độc và cô đơn của nàng chỉ có mình hắn.

- Tối nay tắm rửa cho sạch sẽ đi, chờ trẫm.

Dương Mộc cười cười, thò tay vào vạt áo của nàng, vừa nhào nặn vừa nói:

- Đầu gối của nàng còn tốt chứ.

Hoàng Hậu đỏ mặt, bắn lấy bàn tay đang du ngoạn bốn phía của Dương Mộc, e thẹn nói:

- Không có gì đáng ngại, vận công một lúc rồi nghỉ ngơi hai ngày liền tốt. Này, bên ngoài còn có cung nữ đấy…

Dương Mộc cười lắc đầu, Hoàng Hậu đã mê thất cả thể xác lẫn tinh thần rồi. Mỗi lần vui thú khuê phòng nàng vẫn xấu hổ không chịu nổi, thở gấp than nhẹ, mặc cho hắn loay hoay, khiến cho người ta yêu thích không nỡ buông tay. Nhưng vẫn có một nhược điểm lớn nhất là không muốn người khác nghe thấy, cho dù là Lục Nhi cũng không được.

Cho nên bình thường nàng vẫn che miệng mình, cố gắng không phát ra âm thanh gì. Điều này khiến cho Dương Mộc rất buồn bực, hắn muốn ôm sủng cả hai, muốn gọi cả Nặc Phi đến cùng giao lưu, nhưng ngại nàng nên đành thôi.

Dương Mộc vẫn không yên lòng, xốc váy Hoàng Hậu lên quan sát đầu gối của nàng, trên đó có vết xiềng xích và vết máu đọng.

Hắn gọi cung nữ đắp khăn ấm lên cho Hoàng Hậu rồi mới rời Dục Linh Cung, bãi giá Nhị Châu Cung.

Vừa bước vào cung điện, Nặc Phi đã ra đón.

Hắn thấy sau lưng nàng còn có một lão ma ma.

- Bà ta là ai?

Nặc Phi vội vàng giải thích:

- Đây là lão ma ma từ nhỏ vẫn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của thần thiếp, nghe nói thần thiếp đã mang thai nên đặc biệt tới đây chiếu cố thần thiếp.

Người Thân Quốc?

Dương Mộc nhíu mày. Hắn hiểu lão ma ma này là Thân Quốc phái tới, để chiếu cố Nặc Phi hay là để lấy tin tức thì phải xem kỹ.

Nhưng hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, hậu cung càng sâm nghiêm hơn, một lão ma ma Thân Quốc đã có thể đi vào hoàng cung thông bẩm một tiếng đã là khó lường rồi, làm sao có thể trà trộn được vào tận hậu cung.

- Ai cho phép ngươi tiến cung?

Dương Mộc nhàn nhạt hỏi.

Bịch!

Bên cạnh, một lão thái giám quỳ sụp xuống, sợ hãi dập đầu bồm bộp:

- Lão nô biết sai! Lão nô biết sai! Lão nô biết Nặc Phi nương nương mang thai long chủng, bọn lão nô chỉ làm nô tài không biết nương nương hỉ giận thế nào, nên để cho lão ma ma ở lại Nhị Châu Cung chiếu cố nương nương một thời gian, xin Bệ Hạ thứ tội.

- Có ý chỉ phê chuẩn của Hoàng Hậu nương nương chưa?

Theo quy định trong cung, cung nữ thái giám mới vào cung phải được Nội thập nhị giám xét duyệt, sau đó được Hoàng Hậu hạ chỉ xuống mới được ở lại trong cung hầu hạ. Nếu muốn vào hậu cung lại càng nghiêm khắc, giống như lão ma ma Thân Quốc này, không có ý chỉ của Hoàng Đế hoặc Hoàng Hậu, căn bản không thể được vào hậu cung.

Mà bây giờ lão ma ma này không chỉ tiến vào hoàng cung, mà còn hầu hạ bên cạnh Nặc Phi nữa.

Nghe Dương Mộc hỏi vậy, lão thái giám vô cùng hoảng sợ thưa:

- Chuyện này… chuyện này… việc quan hệ khẩn cấp…

- Đủ rồi!

Dương Mộc sa sầm mặt, hỏi:

- Ngươi thu được bao nhiêu lợi ích?

- Nô tài oan uổng! Bệ Hạ minh giám, nô tài…

Lão thái giám vội vàng kêu oan.

Dương Mộc cười lạnh nói:

- Giỏi cho một cẩu nô tài, còn dám ở đây giảo biện với trẫm! Thẩm An, ngươi phái người đi tới phòng của hắn điều tra một chút xem đã giấu bao nhiêu bạc!

- Vâng!

Thẩm An lập tức dẫn theo mấy thái giám đi ra ngoài

- Bệ Hạ tha mạng! Nô tài xin khai, nô tài xin khai! Lão ma ma này cho nô tài một trăm lượng bạc, nô tài thấy bà ta thật lòng thật ý…

- Mang xuống, trượng hình!

Không cho lão nô nói xong, Dương Mộc lập tức hạ lệnh.

Ngay lập tức, lão thái giám khóc lóc kêu gào cầu xin tha thứ bị kéo xuống.

Đây là giám quản…

Dương Mộc khá ấn tượng với lão thái giám đó. Hắn là một tổng quản trong hậu cung, cũng coi như một trong mấy vị thái giám có địa vị cao nhất. Nếu muốn giúp một người lừa dối quá quan lẻn vào trong hậu cung, dù phải tốn công một chút nhưng vẫn làm được.

Hiển nhiên, lão ma ma Thân Quốc này là thông qua lão ta để lén lút trà trộn vào trong cung.

Cứ như vậy, bà ta đã đạt được mục đích.

Dương Mộc nhìn lão ma ma kia rồi hỏi:

- Ngươi đã chăm sóc Nặc Phi bao nhiêu năm?

Lão ma ma cung kính đáp:

- Thưa Bệ Hạ, khi nương nương mới được mấy tuổi thì lão nô đã tới chăm sóc cuộc sống hàng ngày.

- Vậy ngươi có biết cái bớt trên cánh tay nàng ở đâu không?

- Cái này… Đã lâu quá rồi, nô tỳ không nhớ rõ…

Lão ma ma biến sắc, có vẻ như đang suy nghĩ.

Bên cạnh, Nặc Phi cũng biến sắc.

- Ha ha… Người đâu, mang xuống trượng hình!

Lão ma ma quá sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ. Nặc Phi cũng vội vã khẩn cầu.

Dương Mộc lặng lẽ nhìn. Làm một Hoàng Đế, trong hậu cung có quyền uy chí cao vô thượng, mấy tháng qua chưa có ai dám lừa dối hắn như thế. Nhưng hôm nay, ở Nhị Châu Cung này lại gặp được một chuyện khi quân ác liệt như vậy.

Trên cánh tay Nặc Phi chưa bao giờ có cái bớt nào cả, lão ma ma này rõ ràng không phải lão cung nữ thiếp thân. Nếu hắn đoán không sai, bà ta là do Hoàng Đế Thân Quốc phái tới để giật dây Nặc Phi thổi gió bên tai hắn.

Cuối cùng lão thái giám và lão ma ma đều bị trượng hình, Nặc Phi bàng hàng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí cầu tình cho Thân Quốc.

- Ngươi có biết lần này quân đoàn Bạch Hổ thương vong lớn thế nào không?

Dương Mộc lạnh lùng hỏi.

- Thần thiếp… không biết.

- Quân đoàn Bạch Hổ có tổng cộng năm ngàn người, bốn Thiên nhân đội gấp rút đi tiếp viện Thân Quốc đã bị trúng gian kế, thật vất vả mới có thể giết ra khỏi trùng vây, chiến tử hơn một ngàn ba trăm người. Ngươi có biết, lúc trước khi trẫm ngự giá thân chinh giúp Thân Quốc thủ thành cũng không tử thương nhiều như vậy.

- Thần thiếp… Trong thư phụ hoàng có nói người đã phái sứ thần đi bồi tội, khẩn cầu xóa bỏ hiềm khích lúc trước, tránh cho bách tính khỏi bị chiến hỏa độc hại…

- Đương nhiên trẫm không quan tâm. Thân Quốc phạm sai lầm, còn muốn khẩn cầu biến chiến tranh thành tơ lụa. Vậy tướng sĩ quân đoàn Bạch Hổ thì sao? Bọn họ cũng là con người, cha sinh mẹ dưỡng, cũng có cha mẹ vợ con, phụ hoàng ngươi có bao giờ nghĩ tới bọn họ?

- …!!?

Nặc Phi không nói nên lời. Xuất giá tòng phu, đây là đạo lý thiên cổ không đổi. Nàng đã tiến vào Thương Quốc trở thành hậu phi thì đáng lẽ không nên lắm miệng về đề tài nhạy cảm này. Nhưng dù sao Thân Quốc cũng là mẫu quốc, ở đó còn có phụ hoàng và mẫu hậu của nàng, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Trên thực tế, khi biết quân đoàn Bạch Hổ bị quân Thân tập kích nàng cũng từng âm thầm trách cứ phụ hoàng, cực kỳ tức giận.

Quả nhiên, giờ thì xảy ra chuyện rồi, ngay cả nàng đang mang long chủng cũng không nói được.

- Việc này sau này nàng đừng có nhúng tay vào, lo dưỡng thai cho tốt đi. Về những cung nữ thái giám trong cung biết chuyện không báo, trẫm sẽ nể mặt nàng mà mở một mặt lưới.

Dương Mộc nói xong, không ở lại nữa. Quan hệ hiện tại của hai nước rất mẫn cảm, trước khi có một phương thức giải quyết thích hợp, về công về tư hắn cũng không thể tỏ ra thái độ gì, chỉ có thể bãi giá rời đi.

Hơn nữa, chuyện này cũng nhắc hắn phải sửa lại chế độ trong cung. Những cơ cấu đặc vụ trong lịch sử kia cũng nên đăng tràng rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận