Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 157: Từ Nay Quân Vương Không Tảo Triều

Chương 157: Từ Nay Quân Vương Không Tảo Triều

=== oOo ===


Trù hoạch kiến lập cơ cấu đặc vụ cũng là chuyện Dương Mộc lưu ý từ rất lâu.

Ví dụ như Nhị Nha Tử tự nguyện tiến cung làm thái giám kia đã được an bài ở một viện trong cung, được huấn luyện đặc biệt và bí mật, cũng coi như một thành viên của tổ chức đặc vụ này. Còn có rất nhiều thái giám cung nữ bí mật nữa, cũng là một thành viên trong đó.

Sau này, chức vụ chủ yếu của nhóm người này không phải hầu hạ chủ tử, cũng không do Nội thập nhị giám quản lý, mà do trực tiếp Hoàng Đế quản lý.

Nhìn chung trong lịch sử, mỗi một triều đại hoàng quyền tập trung đều có một cơ cấu đặc vụ mà người khác vừa nghe tên đã phải tái mặt. Lấy triều Minh làm ví dụ, dù là Hoàng Đế mấy chục năm không lên triều vẫn nắm chặt quyền hành trong tay.

Ấp ủ sơ bộ, Dương Mộc dự định bắt chước theo triều Minh, chia cơ cấu đặc vụ làm hai, một là Cẩm Y Vệ, một là Hô Long Ti.

Cẩm Y Vệ sẽ do tinh nhuệ trong quân làm chủ, Hộ Long Ti do thái giám và cung nữ làm chủ.

Một bên phụ trách ngoài triều, giám sát bách quan, một bên phụ trách bảo vệ Hoàng Đế.

Ở thời đại này, mặc dù mỗi quốc gia đều có ưng khuyển mà Hoàng Đế tự nuôi dưỡng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, làm vài chuyện đặc biệt cho Hoàng Đế, nhưng chưa có quốc gia nào có cơ cấu đặc vụ chuyên môn, quy mô cũng không lớn.

Một khi Cẩm Y Vệ và Hộ Long Ti được dựng lên, có lẽ sẽ thay đổi quan hệ sáng tối giữa các nước, thậm chí còn có thể diễn sinh ra chiến tranh tình báo.

Cho nên, trên đường tới Dục Linh Cung hắn đã lệnh cho Thẩm An cố gắng trong mấy ngày tổ chức ra một cái quy mô, đồng thời chỉnh đốn hậu cung, quét sạch các cung nữ thái giám có vấn đề về kỷ luật.

Đến Dục Linh Cung thì phát hiện Hoàng Hậu đã tắm rửa xong xuôi, chỉ khoác tấm áo choàng màu trắng, ngồi bên giường đọc sách, bên cạnh là một chén trà thơm, rõ ràng là đang đợi hắn.

Thấy Dương Mộc đi vào, sắc mặt Hoàng Hậu nóng lên, lệnh cho cung nữ chuẩn bị nước nóng cho hắn tắm.

- Nghe nói ngài có mang về mười mấy nữ tử quý tộc từ Trịnh Quốc?

Hoàng Hậu vừa xem sách vừa bất ngờ hỏi.

- Ừ, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sẽ đến Phượng Nghi Điện làm lễ, sau này nàng sẽ bận rộn đấy.

Dương Mộc thản nhiên nói.

Hắn cũng không sợ Hoàng Hậu ghen, vì với tính tình của nàng sẽ không để ý tới những chuyện này. Dương Mộc có mấy lần nhắc đến chuyện tuyển tú, nàng đều thờ ơ, dường như đây là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.

- Đúng rồi, sao nàng biết?

Dương Mộc nghi hoặc. Hoàng Hậu mới hồi cung một hai canh giờ ngắn ngủi, tin tức nhanh thật.

- Vừa rồi Kính Sự Phòng đã đưa tới một bản danh sách, chỉ rõ trong đó có bốn nữ tử không còn hoàn bích.

Hoàng Hậu nhàn nhạt giải thích, đưa sổ sách tới trước mặt Dương Mộc.

Dương Mộc mở ra, quả nhiên là bốn quý nhân mình đã sủng hạnh trong bồn tắm, đều có đánh dấu đặc biệt, hiển nhiên là đưa tới cho Hoàng Hậu phán quyết.

- Bốn người này đã thị tẩm.

Dương Mộc khép sổ lại, nâng cằm nàng lên:

- Trong một tháng này, khi trời tối người yên, nàng có nhớ trẫm không?

- Không có.

Hoàng Hậu xấu hổ lắc đầu, đương nhiên nàng hiểu hắn đang ám chỉ cái gì.

Dương Mộc vuốt vuốt mũi nàng, rút một tấm khăn gấm từ trong ngực ra rồi hỏi:

- Nàng xem cái này đi, tu luyện thế nào?

Hoàng Hậu nhận lấy xem, hai má lập tức đỏ hồng.

- Bệ Hạ lấy thứ này từ đâu? Đây là tà công!

Nàng sẵng giọng nói.

- Tà công?

Dương Mộc cười quái dị:

- Với nàng thì là tà công, với trẫm… A, nàng cũng thấy đấy, hậu cung nhiều phi tần như vậy, thân thể trẫm sẽ không chịu nổi. Nếu không tu luyện chút tà công, sợ là chưa già đã yếu!

- Nào có Hoàng Đế lại tự nói mình như vậy!

Hoàng Hậu trừng mắt oán trách hắn, dịu dàng nói:

- Vậy thần thiếp sẽ dạy cho người. Nhưng… thần thiếp cũng đang ở thời gian tu luyện then chốt, nếu Bệ Hạ thái bổ cũng không thể luyện quá ác, bằng không….

- Được!

Không đợi nàng nói xong Dương Mộc đã gọn gàng đồng ý, rồi một tay ôm nàng vào trong cung thất, đặt lên phượng tháp, nhét khăn gấm vào tay nàng.

- Đây là một môn công pháp Thái m Bổ Dương cao thâm. Hít sâu một hơi, chia làm ba lần nuốt vào, nam nữ cùng hợp…

Hoàng Hậu cầm khăn gấm giảng giải chi tiết từng chút một, Dương Mộc dựa theo lời nàng chậm rãi vận công hành khí.

Có cao thủ là Hoàng Hậu ở đây, pháp môn thâm ảo lập tức trở nên rất đơn giản. Khác với kỹ thuật nội tức phun ra nuốt vào của võ giả, pháp môn này chia làm ba tầng, tiến hành theo chất lượng. Tầng thứ nhất rất đơn giản, Hoàng Hậu giải thích một lát Dương Mộc cũng học được bảy tám phần.

Còn lại chính là thực tiễn.

Dương Mộc nhìn sang giai nhân trước mặt, tóc mai rối tung, áo tơ hững hờ, thần thái lười biếng sau khi tắm rửa, tăng thêm vài phần thần vận vũ mị rung động tâm hồn.

Trong chớp mắt, hắn không còn chút tâm tư tạp nham nào nữa.

Dù sao nữ nhân trước mắt hắn cũng được vương tướng các nước truy phủng, nhìn khắp thiên hạ đều là phong thái tuyệt thế!

Hoàng Hậu cũng chú ý tới hơi thở nặng nề của Dương Mộc, cẩn thận nhích sang bên cạnh một chút:

- Vừa mới khải hoàn hồi triều, ngày mai còn có buổi triều sớm, xử lý quốc sự nữa!

Dương Mộc cười si ngốc:

- Vân mấn hoa nhan kim bộ dao; Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu; Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi; Tòng thử quân vương bất tảo triều. (Trường hận ca - Bạch Cư Dị)

Hoàng Hậu ngẩn ngơ, nàng biết bụng dạ nam nhân của mình sâu bao nhiêu. Xét về thi từ ca phú, gọi là giá áo túi cơm cũng không đủ, nếu so ra thì bất kỳ một vị tiên sinh dạy học nào cũng lợi hại hơn hắn.

Chỉ là…

Chỉ thất thần sửng sốt một lát thôi mà áo choàng trên thân đã bị cởi mất, Hoàng Hậu yếu ớt thở ra một hơi, từ bỏ chống cự, mặc cho Dương Mộc làm xằng làm bậy, ngọc nhan ửng đỏ thêm vài phần thẹn thùng, xen mấy phần vui vẻ, vài phần lo lắng.

- Bệ Hạ…

Nàng thấp giọng thở gấp, rên rỉ hỏi:

- Đây là… đây là… thơ ngài làm tặng thần thiếp sao?

Nữ tử trong thiên hạ có ai không quan tâm đến dung nhan của mình. Trong mắt Hoàng Hậu, một ngàn một vạn câu tán dương của người khác cũng không bằng một câu của Dương Mộc.

Vân mấn hoa nhan kim bộ dao; Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.

Đây là ái lang đang ca ngợi dung mạo của nàng, sao nàng không vui mừng chứ?

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi; Tòng thử quân vương bất tảo triều.

Đây là ái lang sủng ái, nàng vô cùng hạnh phúc.

Chỉ là câu “Tòng thử Quân Vương bất tảo triều” cuối cùng kia khiến nàng vừa vui vừa lo.

Dương Mộc vì nàng mà không tảo triều quản lý chính sự, nàng vừa vui vừa hạnh phúc, thậm chí cảm động. Nhưng nếu hắn chỉ trầm mê trong sắc đẹp của nàng mà không màng đến quốc gia chính sự, vậy nàng sẽ trở thành một tội nhân, nàng cảm thấy mình sẽ trở thành trở ngại cho chí hoành đồ của ái lang.

- Bệ Hạ, có thể gặp được ngài là may mắn của thần thiếp.

Hoàng Hậu nghênh đón, cố gắng giữ cho mình vài phần thanh tỉnh:

- Thần thiếp rất vui, thế nhưng Bệ Hạ phải lấy quốc sự làm trọng. Nếu không, thần thiếp chính là tội nhân của Thương Quốc.

Dương Mộc cười hắc hắc. Hoàng Hậu càng ngày càng lún sâu rồi, trước kia vẫn thường xưng ta với ngươi, giờ há miệng ngậm miệng là thần thiếp và Bệ Hạ, thay đổi rất rõ rệt.

Hắn không để ý tới Hoàng Hậu mà dựa vào công pháp trên khăn gấm âm thầm vận chuyển, sau đó vùi đầu gian khổ rong ruổi trùng sát.

Nhất thời, đi kèm với tiếng rên rỉ trầm thấp tiêu hồn thực cốt là xuân quang kiều diễm, cả phòng nồng tình mật ý.


Bạn cần đăng nhập để bình luận